Mấy nay trên mạng cứ tranh cãi chuyện ChiPu hát thì dở mà lại nổi tiếng ở TQ; tôi thấy những quan điểm đó thực sự đã là lạc hậu. Bởi thời thế đổi thay, nghệ thuật luôn thay đổi ko dừng lại và quan điểm xã hội cũng theo đó mà phải thay đổi theo.
Ngày xưa thì hát là phải có cao độ, có note cao, thấp v…v; nhưng mà hát thuần tuý như thế nó khó, ko phải ai cũng hát dc, vì ko phải ai cũng có giọng hát hay.
Do đó, người ta mới sinh ra nhạc Rap tức là thay vì hát thì chỉ đọc thôi cho ca sĩ đỡ mệt giọng, đỡ phải luyện giọng; thay vào đó là âm nhạc xập xình, nhảy múa lộn tùng phèo trên sân khấu. Nữ ca sĩ thì có thêm lợi thế là vòng 1, vòng 3 nên cũng ưỡn ngực, cong mông ra cúi người về phía trước làm cho bài hát “thêm phần sinh động”.
Tức là giờ đây đa số những người gọi là ca sĩ ở VN hay là Hàn Quốc đều ko phải là vocalist thuần tuý (ca sĩ thuần tuý chắc chỉ có ở phòng trà ca nhạc); mà hầu hết đều là nghệ sĩ biểu diễn (performer). Mấy em Kpop thì chủ yếu khoe ngực, lắc mông chứ có hát hò quái gì đâu, hát toàn lyp-sync thôi cho nó tiện .
Hay như các show âm nhạc lớn của Việt Nam như show Kể chuyện tình của danh ca Tuấn Ngọng – dù báo chí chê anh ấy hát bị ngắn lưỡi, hát đớt, giọng ko lên dc cao; nhưng mà show anh ấy vẫn bán lúc nào vé cũng cháy.
Bởi vì cái show của anh Tuấn Ngọng ko đơn thuần là 1 show ca hát nữa, mà nó là 1 show biểu diễn kết hợp kể chuyện thủ thỉ nhắm tới đối tượng là các chị em dẩm tuổi trên dưới 30 chưa lấy được chồng, lo bị ế, thiếu thốn tình cảm và cả 1 số thứ tình khác nữa.
Cho nên là vô cùng thèm khát được tâm sự, sẻ chia và nghe những lời mật ngọt rót vào tai; thì a Tuấn Ngọng đóng bộ vest láng cóng với quả đầu bóng mượt con ruồi đậu vào trượt mẹ chân, lên sân khấu tỏ tình với các chị em. Các chị em dẩm rú lên sung sướng đồng loạt dơ tay ra cho a Ngọng trao nhẫn (kiểu kiểu đó) rồi nhận a ấy làm chồng.
Đại khái là người biểu diễn họ ko cần phải hát hò nhiều mà chỉ cần đánh trúng tâm lý và phục vụ dc khán giả của mình để họ bỏ tiền ra thế là thành công. Thì Chi Pu đi theo con đường như vậy mà thôi.
Sự thành công của Chi Pu ở Trung Quốc nếu chúng ta bình tĩnh và nhìn rộng ra hơn sẽ thấy đó là một cơ hội bằng vàng cho ngành giải trí Việt Nam và thực sự giúp Vn vươn vai lên để có cái gì so với bạn bè 5 châu, quốc tế.
Cái này nó liên quan tới chuyện trước đây có chuyện anh Tùng núi bảo a ấy sẽ phát triển ở Mỹ, rồi thì ca sĩ VN cũng tập toẹ qua Hàn thử sức. Nhưng đều là sai lầm cả, bởi Hàn Quốc và Mỹ đều ko phải là 2 thị trường âm nhạc dành cho ca sĩ Việt Nam.
Ở Mỹ thì chả nói làm gì rồi (quá đỉnh cao, quá khủng khiếp VN sang đó thì Vn never, ever có tuổi). Mỹ nó là nơi tạo ra xu hướng âm nhạc cho thế giới như Pop, Rock, Micheal Jackson, Rap v….v chứ mình hát nhái theo họ thì tuổi gì.
Còn ở Hàn Quốc thì sự cạnh tranh quá cao, đến G-Dragon bản xịn loại 1 mà giờ còn bị đào thải, mất hút trên sân khấu; thì G-Dragon phiên bản fake Quảng Châu loại 3 thì tuổi gì mà sang đó hoạt động ?
Trong khi đó ngược lại, ngay sát Vn là thị trường âm nhạc của TQ giầu có, tiềm năng mầu mỡ mà do vấn đề nhạy cảm về chính trị mà nghệ sĩ Vn gần như bỏ qua. Thị trường âm nhạc TQ có mấy đặc điểm sau:
- Dân số của TQ rất đông do đó thị hiếu âm nhạc của họ cũng thượng vàng hạ cám, nhiều gu, nhiều thể loại. Ko phải chỉ Chi Pu là ca sĩ Vn đầu tiên thành công ở TQ; mà trước đó có nhóm HKT cũng nổi danh ở TQ cách đây hơn 10 năm, rồi ca sĩ Trung Quân cũng có nhiều fan hâm mộ ở TQ và thành công ở đó.
- Fan hâm mộ của TQ ko phải chỉ biết lên Youtube xem rồi cày view như fan VN; mà họ có rất nhiều tiền, rất cuồng ca sĩ. Có nhiều chuyện phú gia ở TQ có tiền hâm mộ ca sĩ bỏ ra mua băng đĩa, bao vé show v…v cho thần tượng của mình là điều rất bình thường. Dân TQ luôn chịu chi và trả tiền ko tiếc cho thứ mình thích (nhìn khách du lịch TQ là biết).
Thế nhưng ko hiểu vì lí do gì, từ lâu nay ca sĩ Vn vẫn bỏ qua thị trường TQ; chắc là do sợ dính tới vấn đề chính trị, biển đảo. Như là trường hợp ca sĩ Trung Quân khi mới phát triển ở TQ do ngại ko muốn động chạm tới chính trị.
Nên Quân đã xoá đi các bài viết của mình trên fb cá nhân với nội dung phản đối đường lưỡi bò. Fan và truyền thông ở Vn biết vậy, liền lao vào đánh Quân tơi tả, tung hết cả sịp lên, ngóc đầu lên ko nổi. Từ đó ko thấy Quân hoạt động bên Trung Quốc nữa.
Như thế, nếu chúng ta có tư duy lớn, biết suy nghĩ rộng ra, thì nên dẹp cái chuyện nhạy cảm chính trị sang 1 bên; để tập trung phát triển âm nhạc ở thị trường TQ.
Như thế, vừa thu được tiền, làm giàu cho đất nước cho cá nhân mình, đã thế lại giúp hình ảnh Việt Nam được quảng bá trên trường quốc tế. Nói thật nhờ có Chi Pu lên sóng truyền hình TQ, thì dân TQ nó mới biết dc là đất nước VN có cái gì đó đáng để quan tâm (chứ nếu ko dân TQ nó ko care tới Vn đâu).
Tác giả Hoàng Nguyễn