Ngày xưa c̣n nhỏ...! Đi học về, tắm rửa, ăn cơm, rồi uống một ly sữa Ông Thọ xong là “tự động” lên đi-văng ngủ trưa một giấc.
Ác nỗi..., ngoài đường, tụi bạn trong xóm chơi tạt lon, năm mười, bắn súng,... la inh ỏi...
Tôi nằm đó, tuy nhắm mắt nhưng tai nghe rất rơ tất cả tiếng nói, tiếng cười của từng đứa... Trời ơi...! Làm sao ngủ được đây...?
Nằm cứ trở ḿnh hoài... Thấy vậy, Ba tôi để cây chổi lông gà kế bên...!
Tội nghiệp thằng nhỏ quá...!
Thôi đành nhắm mắt ngủ...!
Ngày xưa là thế đó...!
“Thương th́ cho roi cho vọt...!
Hôm nay, người ta phản ứng ư nghĩa của câu nói trên dữ dội, phải thế nầy thế nọ, phải thân thiện, thân ái...!
Riêng tôi..., tôi phải cảm ơn cây roi mây, biết ơn Ba tôi...!
Ông là Hiệu trưởng nên biết đánh như thế nào, đánh ra sao? Quan trọng nhất là sau đó là lời dạy, điều khuyên răn...
Bởi ngày xưa: trốn nhà đi tắm sông, đi “ăn trộm” trái cây nhà người ta, đi vô vùng “xôi đậu” bắt dế, cưỡi trâu cùng bạn, chiều tối không học thuộc bài, làm bài để tŕnh diện Ba,... Chính cái nỗi “đau” để tôi nhớ mà sợ th́ làm sao..., làm sao tôi có được ngày hôm nay...!
Tôi ghét cây roi mây nhiều lắm...!
Tôi cảm ơn nó cũng thật nhiều...!
Bởi cây chổi lông gà là... “Gia Pháp” của chúng tôi...!
Ước ǵ được nằm trên đi văng như ngày xưa để được Ba đánh đ̣n...!
VietBF@sưu tập