Ở tuổi 70, danh ca Thái Châu vẫn giữ được sự trẻ trung, phong độ. Mới đây, trong một clip hậu trường chương tŕnh, nam danh ca đă tâm sự về chuyện đời, chuyện nghề và tiết lộ lí do v́ sao không về Mỹ dù con cái thúc giục.
Sau 20 năm sống ở nước ngoài, tôi đă quay về định cư tại Sài G̣n để được hát với khán giả quê nhà.
Hiện tại, các con tôi vẫn sống tại Mỹ, c̣n tôi và vợ chọn một căn chung cư cao cấp khu vực Tân Cảng để sớm tối đi về có đôi.
Những ai từng làm việc chung với tôi đều không khỏi ngưỡng mộ khi tôi được bà xă chăm sóc cực kỳ chu đáo. Bà xă tôi không làm nghệ thuật, nhưng luôn hiểu công việc của chồng và đồng hành cùng chồng trên mọi nẻo đường nghệ thuật.
Trong quá tŕnh làm giám khảo chính chương tŕnh Người kể chuyện t́nh, những trang phục tôi diện đều do một tay bà xă may.
Trước đây, tôi hay mặc quần áo của NTK Lê Công Trí, nhưng thời gian qua vợ tôi có nhiều thời gian ở nhà nên mỗi ngày, cô ấy đều mày ṃ may quần áo cho tôi, hoặc đem những đồ cũ ra làm mới lại. Bà xă tôi rất tỉ mỉ và khéo tay trong mọi việc.
Tôi bỏ hoàn toàn thuốc lá 17 năm nay
Để giữ sức khỏe, tôi phải khá kỹ tính trong ăn uống, chỉ chọn những thực phẩm phù hợp.
Tôi bỏ hoàn toàn thuốc lá 17 năm nay, không rượu bia, không thức khuya và thường xuyên vận động cơ thể.
Tôi rất ngưỡng mộ chị Phương Dung, dù có tuổi rồi nhưng mỗi khi xuất hiện chị ấy luôn khỏe khoắn, tươi tắn. Tôi thường nói với các đồng nghiệp ở tuổi này rằng, chẳng sợ ǵ, chỉ sợ già.
Tôi biết, ai cũng phải già đi, nhan sắc, vóc dáng sẽ tàn phai, nhưng tôi không muốn người hâm mộ thất vọng.
Nhiều chương tŕnh tôi làm giám khảo quay đến khuya. Tôi đi show khán giả mến mộ cũng yêu cầu hát thêm đến tối muộn mới về.
Tuy nhiên, ngoài công việc nghệ thuật bắt buộc phải thức khuya, thời gian c̣n lại tôi luôn đi ngủ sớm. Tôi chăm lo sức khỏe của ḿnh để tồn tại lâu dài với nghề.
Trong đợt giăn cách tại nhà vừa qua, tôi có thời gian chăm sóc bản thân và dành nhiều thời gian cho gia đ́nh. Khi ấy, tôi trau dồi thêm kiến thức về âm nhạc, đời sống.
Ở nhà suốt mấy tháng trời, dù nhớ nghề nhưng tôi phải dằn ḷng v́ tin rằng đất nước ta phải kiểm soát được dịch để cho các ngành nghề trở lại b́nh thường. Chúng ta không v́ đại dịch mà sợ hăi, rồi lo lắng.
Con cái của tôi ở nước ngoài hỏi sao ba mẹ chưa về Mỹ, tôi từ chối và nói công việc làm bên đây đang dở dang, khi nào thế giới thông thương, ba sẽ sang thăm mấy đứa. Dù sao ở Việt Nam, tôi vẫn có công việc để làm, cảm thấy mọi thứ đỡ nhàm chán hơn.
Thái Châu