“Việc xử lư vừa qua là nhanh chóng, kịp thời, lấy lại niềm tin của nhân dân rất lớn trong vấn đề kỷ luật đảng viên vi phạm.” Đấy là lời của luật sư Nguyễn Tường Linh trong cuộc phỏng vấn với VOV.
Tôi tự hỏi không biết luật sư này đă làm một cuộc khảo sát nào trong dân chưa mà khẳng định như đinh đóng cột như vậy?
Chẳng những lấy lại niềm tin mà lấy lại “rất lớn”.
Tôi cũng là dân, không thấy được hỏi, có bạn dân nào trên FB được lấy ư kiến về việc này chưa?
Tôi không nghĩ ḷng tin là thứ đơn giản, dễ lấy như vậy. Để lấy được ḷng tin của ai đấy th́ một thể chế, hay một cá nhân phải mất nhiều thời gian, cần một quá tŕnh lâu dài.
Ḷng tin mà dễ lấy thế th́ nhân dân ta quả là ngây thơ, nhẹ dạ như gái mới lớn, và như thế là rất nguy hiểm.
Riêng tôi, việc bắt giữ hai vị này chẳng thay đổi mấy ḷng tin trong tôi. Lư do là bởi đây chỉ là hai cá nhân trong một tập thể có rất nhiều cán bộ tham nhũng. Bằng chứng đưa ra là cán bộ CDC của mấy chục tỉnh thành trên khắp đất nước hầu như đều dính chàm vụ kit test Việt Á.
Dân gian có câu “con sâu làm dầu nồi canh”. Một con sâu mà hỏng cả nồi canh, vậy sâu nhung nhúc th́, sờ đâu cũng thấy sâu th́ cái nồi canh không phải chỉ bị váng của một con sâu mà ấy là một nồi canh sâu.
Tôi tự hỏi liệu các vị lănh đạo cấp cao có nh́n thấy rằng đây là một việc rất đau ḷng, rất đáng lo ngại không?
Khi người dân đang khốn khổ v́ dịch, có nơi như tp HCM bị đắm vào một bầu tang tóc, ấy vậy mà cán bộ y tế của các tỉnh lại lợi dụng việc ấy để kiếm lợi, việc đấy thể hiện một sự táng tận lương tâm, một sự khốn nạn vô lương mà ngôn ngữ bất lực không thể diễn tả.
Cái việc chọc mũi dân ồ ạt trước khi có vắc-xin đă vô t́nh khiến vi rút lây lan nhanh hơn và có thể nhiều mạng người đă chết oan v́ việc này.
Khi cả hệ thống đang hô rầm rầm việc chọc mũi thần tốc, ngoáy mũi diện rộng, tôi đă phản đối kịch liệt việc này. Khi con vi rút đang hoành hành, ta chưa có biện pháp đối phó hữu hiệu th́ nên giảm tương tác xă hội. Giờ th́ ai cũng hiểu tại sao lại có cái phong trào ngoáy mũi kinh hoàng như vậy rồi. Bởi mỗi một cái ngoáy, là túi tiền của cán bộ lại nặng thêm một chút.
Ngoáy ồ ạt, ngoáy lấy được và đă gây ra bao nhầm lẫn, F1 ở chung với F0, các trung tâm cách li thành những vườn ươm F0.
Đấy đâu phải chỉ là một sai lầm về mặt kĩ thuật mà là một cái sai xuất phát từ cái động cơ kiếm lợi của một số cán bộ. Những ngày ấy, lực lượng Red Bull vào chửi bới tôi nhiều, chụp mũ đủ loại tên khi tôi phản đối cái tṛ chọc mũi điên cuồng. Giờ không hiểu chúng nghĩ ǵ?
Vậy ḷng tin của dân đang ở đâu và làm thế nào để lấy lại?
Ḷng tin của dân chẳng ở đâu cả mà đang bị cạn kiệt, khi không có ḷng tin th́ ḷng người hoang mang, vô định. Việc ấy sẽ khiến cả một xă hội sống trong đề pḥng, nghi ngờ, một xă hội như vậy sẽ khó mà phát triển tốt được.
Để diệt được tham nhũng, những người đứng đầu hệ thống cần nhận thức rơ được mức độ nghiêm trọng của nó và cần đưa ra những cải cách cần thiết và mạnh mẽ như giảm thiểu tối đa bộ máy vốn đang cồng kềnh và chậm chạp, từ đấy chọn ra cán bộ thực sự có năng lực, nâng lương cho cán bộ để họ có thể sống bằng đồng lương một cách đàng hoàng, đưa ra những quy định, những luật chống tham nhũng thật tỉ mỉ và nghiêm khắc.
Đă là cán bộ th́ chỉ được gặp nhau ở công sở, không được đến nhà riêng, không được liên hệ với người nhà các cán bộ khác, không được biếu quà dưới mọi h́nh thức, kiểm soát chặt chẽ tài khoản của cán bộ, kiểm soát ḍng tiền ra vào tài khoản của họ.
Những điều này chẳng phải là những sáng kiến ǵ đâu, các nước khác họ làm từ mấy chục năm rồi.
Đấy là cách gọi ḷng tin về, ươm trồng cây ḷng tin cho nó lớn, không phải là nhặt mấy con sâu to đùng trong một nồi nhung nhúc đầy sâu và như vị luật sư quen thói hót hay nói là lấy lại được ḷng tin “rất lớn” của dân.
Nhớ rằng, các sâu nhỏ rồi sẽ lớn thành sâu to. Bắt làm sao hết được khi mà biện pháp th́ nửa vời, cứ hô đốt ḷ nhưng chính cái hệ thống đốt ḷ cứ sản sinh ra củi. Thôi th́ cũng an ủi là dân ta có một thú vui hồ hởi là được chứng kiến cán bộ bị bắt, cứ giữ cách làm cũ thế này th́ nhà tù sẽ nhiều cán bộ và dân th́ sẽ có dịp hồ hởi dài dài.
Ḷng tin ơi, mày đang ở đâu?
Đoàn Bảo Châu