Để sống trên đời này, thưa các độc giả thân mến, không giống như ta băng qua một cánh đồng.
Cuộc đời luôn có những bất ngờ khi thế này, khi thế khác, ví dụ như sự mất mát, sự thiệt hại, sự hiểu nhầm khiến ta luôn phải phiền muộn. Trong những lúc như thế, tốt nhất là ta có được một người bạn tri âm tri kỷ để có thể chia sẻ với họ bất kỳ lúc nào nỗi thất vọng của ḿnh.
Tôi thật may mắn đă có được người bạn như thế. Một người rất phù hợp cho những hoàn cảnh trên. Chỉ cần mười lăm phút chuyện tṛ với anh ấy, mọi nỗi phiền muộn của tôi chẳng c̣n đáng ǵ. Tôi c̣n nhớ lần đầu tới gặp anh ấy khi tôi vừa bị móc túi trên tàu điện.
Một kẻ vô liêm sỉ nào đó đă rạch túi áo khoác của tôi, lấy đi toàn bộ số tiền trong đó kèm hai giấy mời tham dự lễ 8-3 sẽ được tổ chức khá long trọng. Kẻ rác rưởi này thậm chí c̣n lấy cả bao thuốc lá hút dở của tôi. Thật không c̣n ǵ để nói.
Vậy là tôi đă rơi vào hoàn cảnh thật bi đát. Không chỉ thiếu một điếu thuốc để giải “x́-trét”, mà c̣n không có tiền để quay về nhà. Nhưng nói cho đúng, tôi chưa mất hết. Trong ngăn túi ẩn bên trong lớp lót áo vẫn c̣n 40 rúp là tiền quỹ công đoàn mà tôi đang giữ. Nhưng số tiền này tôi đă thề là bất khả xâm phạm.
“Hay ta ghé cậu bạn ở gần đây, hút một điếu, hàn huyên cho hả giận rồi xin anh ấy chút tiền lẻ để quay về” - tôi tự nhủ.
Và tôi quyết định sẽ như vậy. Thật may, anh đang ở nhà. Anh đứng giữa pḥng khách, xung quanh ngổn ngang bộ salon c̣n chưa gỡ giấy bọc.
- Xin chào - tôi cất tiếng - Đang tân trang nhà cửa hả? Chúc mừng nhé! Tôi cũng vừa mua cái áo khoác này, nó c̣n mới nguyên cho tới khi tôi đi tàu...
- Phải, tôi vừa mua thứ này - anh ấy ngắt lời tôi. “Nhưng thứ này mà gọi là ghế à? Gỗ tạp th́ có! - anh ta vừa rên rỉ vừa đá vào chiếc ghế gần đó - Mỗi món tận 9 rúp đấy. Tôi đă phải tiêu tới xu cuối cùng, từ ngày mai chắc phải ra đường ăn mày. Mua để làm ǵ, anh có nghĩ ra không? Tôi đă có đủ thứ ghế trong nhà rồi! Chắc để tôi treo cổ lên xà nhà là tiện nhất!”.
- Anh nói ǵ vậy? - tôi hoảng hốt - Thật vớ vẩn! Anh c̣n phải sống và phải sống! Dù sao anh cũng đă mua rồi. Ai cũng có lúc tính toán nhầm lẫn, có ǵ to tát đâu.
Suốt một tiếng rưỡi tôi an ủi, khích lệ anh. Có vẻ anh đă trấn tĩnh một chút. Tôi cho anh vay 8 rúp, tới kỳ lương anh sẽ trả. Số tiền đó không phải của tôi. Rồi tôi đi bộ về nhà. Dù tôi đă vi phạm lời thề nhưng giúp được một người trong cơn hoảng loạn. Tôi không hối tiếc ǵ về hành động của ḿnh.
Lần khác tôi lại ghé thăm anh. Người ta đă từ chối phân căn hộ cho tôi lần thứ tư. Tôi cần có người để giải tỏa nỗi ấm ức của ḿnh. Anh đang chỉ đạo mấy người bốc vác khiêng chiếc đàn piano lên căn hộ của anh trên lầu bốn. Giọng anh hết sức rầu rĩ, chán nản:
- Đó, các anh va quẹt đi, làm trầy xước đi, khiêng lộn ngược đi... Tôi chán lắm rồi.
Vừa nh́n thấy tôi, mắt anh rưng rưng, nói một cách thiểu năo:
- Nhà anh có giường gấp không? Tôi chắc sẽ phải tá túc chỗ anh v́ bây giờ nhà tôi chỉ để chứa cái đàn này thôi. Tôi khổ lắm rồi, chỉ muốn bỏ nhà đi lang thang cho tự do, thoải mái thôi.
Tôi chỉ kịp kêu “Ôi chao!” rồi vội quay người chạy ra tiệm tạp hóa mua ngay một chai Vodka. Tôi đă có kinh nghiệm trong hoàn cảnh này rồi.
Lần gần đây nhất, tôi ghé nhà anh th́ được biết anh đă chuyển sang nhà mới. Tôi cố t́m cho được. Anh đang nằm bất động trên đivăng. V́ buồn bă chứ không phải tai biến. Anh nh́n tôi năo nề:
- Cậu đă xem hết căn hộ mới của ḿnh chưa?
- Rồi. Bốn pḥng, hai toalet. Thật chẳng khác ǵ khách sạn năm sao vậy.
- Năm sao cái ǵ? Tôi đang buồn thối ruột đây.
- Vậy sao anh chuyển sang nhà mới?
- Cô ấy. Cô ấy định bỏ tôi nên chuyển sang đây cho dễ chia.
- Anh nói vớ vẩn ǵ vậy? Tanhia đời nào lại bỏ anh!
- Tôi c̣n lạ ǵ con rắn độc ấy. Đang không nằng nặc đ̣i đổi nhà, mà có rộng hơn bao nhiêu cơ chứ? Sao đời tôi lại khốn nạn thế không biết!
Cuối cùng th́ tôi bị công đoàn cảnh cáo do vi phạm quy định giữ tiền quỹ, v́ 8 rúp đó. Cùng lúc tôi nghe tin anh ấy vừa trúng số. Không biết tôi sẽ phải động viên anh ta bằng cách ǵ nữa đây.
VietBF@sưu tập
|