Các cụ cuối buổi tập thể dục buổi sáng lại ra quán nước chè đầu ngơ nói chuyện thời sự. Rôm rả nhất là chuyện nghị sự quốc hội, nơi mà các ông, bà nghị thay mặt dân giám sát chính phủ và bàn việc xây dựng luật, và các vấn đề trọng đại của đất nước.
Hôm nào Quốc hội họp, các cụ lại hỏi nhau:
- Hôm nay các ông bà, nghị chơi môn ǵ nhỉ?
Nếu hôm ấy là chơi bóng bàn th́ được hiểu là đang thảo luận về xây dựng, thông qua các dự án luật.
Hôm nào chơi bóng chuyền, th́ được hiểu là có phiên chất vấn của đại biểu Quốc hội với các thành viên chính phủ.
C̣n môn bóng đá được hiểu là các đại biểu Quốc Hội họp để thông qua kế hoạch ngân sách, hay các dự án.
Các cụ bảo, các đại biểu quốc hội của ta được cái môn nào cũng giỏi, bóng bàn, bóng chuyền, bóng đá chơi tuốt. Đại biểu nào cũng chơi cả ba môn. Mà hay nhất là tổ trọng tài, đặc biệt là tổ trưởng. Chỉ có một tổ trọng tài mà bắt cả ba môn, chưa có trận đấu nào bị vỡ trận, có cầu thủ bị thẻ đỏ, thẻ vàng.
Mọi trận đấu đều kết thúc tốt đẹp, không có bên thua, bên thắng, toàn là hoà mới vui, mới lạ.
Tại sao các đại biểu của ta chơi được cả ba môn? V́ quốc hội của ta các đại biểu vừa là đại biểu của dân, nhưng cũng là thành viên của chính phủ, là các đồng chí trong lănh đạo đảng, trong trung ương, bộ chính trị. Cùng một lúc nhiều vai trong đảng, trong chính quyền, quốc hội nên môn nào cũng phải tham gia. Các trận đấu chỉ có hoà, không có thắng, thua là lẽ đương nhiên.
Hôm nào bàn về dự thảo, hay thông qua luật th́ góp ư kiến ghê lắm, tranh luận sôi nổi. Tốc độ thông qua luật có lẽ đi thi “bóng bàn” Quốc hội ta phải vô địch thế giới. Một kỳ họp quốc hội mà thông qua được mấy chục dự án luật mới kinh. Kỳ họp này thông qua, kỳ họp sau lại thành sửa đổi, loanh quanh họp bàn, lấy ư kiến hết nhiệm kỳ này đến nhiệm kỳ khác mà luật vẫn cái nọ đá cái kia, rối rắm chẳng biết thế nào mà lần.
Đến kỳ chất vấn, tức là chuyển sang môn bóng chuyền. Các Bộ trưởng, bộ nào về đội bộ ấy. Họ chuyền bóng cho nhau, cũng đập, cũng chắn đầy kịch tính. Khán giả, cử tri cũng nhiều phen hồi hộp. Nhưng qua nhiều phiên, nhiều kỳ, nhiều khoá kết quả vẫn là hoà. Đôi khi trận đấu cũng bị gián đoạn, tổ trọng tài tuưt c̣i, hội ư. Sau khi xem lại băng ghi h́nh th́ do luật chưa đầy đủ, c̣n thiếu xót, không đội nào có lỗi, rút kinh nghiệm thế là xong. Kỳ họp sau bộ môn bóng bàn có việc để làm.
Từ trước đến nay môn bóng đá vẫn được gọi là Vua, cho nên đến môn này các đại biểu Quốc hội từ các đoàn (mỗi đoàn là một đội) đại diện cho địa phương, cho ngành, cho bộ... đá rắn nhau thực sự. V́ nó bàn về chuyện phân bổ ngân sách, phê duyệt dự án. Đội nào chạy yếu, đá không nặng, sút không trúng th́ ngân sách cấp ít, dự án không được thông qua.
Ngân sách rót vào đâu cho trúng, cho đúng, dự án nào có hiệu quả là phải biết nói cái hay của đội ḿnh, chê cái dở của đội bạn. Nếu không lobbying được các nghị ủng hộ là “out”.
Chính v́ thế ngân sách của ta lúc chỗ này thừa, lúc chỗ kia thiếu. Nơi giải ngân nhanh, nơi chậm, diễn ra không có ǵ lạ.
Nhưng hôm nay đá bóng, ngày mai lại đánh bóng, ngày kia chuyền bóng, dưới sự điều khiển của tổ trọng tài đa năng, th́ kỳ này, khoá này chưa làm được, kỳ sau, khoá sau làm có sao đâu. Vẫn nổi danh, môn ǵ tớ cũng chơi được tuốt.