Một cụ bà vào hiệu giầy mua một đôi cho cụ ông. Mua xong, bà bảo ông chủ hiệu:
- Bác cho nó vào cái hộp, chứ để thế này khó coi quá!
V́ nhà hết hộp, chủ hiệu đành sang hiệu thuốc bên cạnh xin một cái hộp thuốc đựng tạm, rồi đưa cho cụ bà. Cụ bà ôm đôi giầy ra bến xe bưt ngồi chờ xe. Một đám sinh viên cũng ở bến, vô t́nh đọc trên vỏ hộp có hai ḍng chữ: “B A O C A O S.U – 1 ngàn chiếc”, mới ṭ ṃ hỏi cụ già:
- Cụ ơi, cụ mua “cái này” cho ai vậy!
Cụ bà hồn nhiên đáp:
- Bà mua “hộp này” cho ông nhà tôi đấy!
Đám sinh viên ngạc nhiên hỏi:
- Cụ ông bao nhiêu tuổi, mà c̣n dùng “cái này” ạ!
Cụ bà tự hào:
- Chả giấu ǵ các cháu, ông nhà tôi năm nay đă 82 tuổi rồi!
Đám sinh viên tṛn mắt hỏi:
- Thế c̣n bà?
Bà già móm mém cười:
- Bà cũng 80 tuổi rồi!
Một nữ sinh liền hỏi:
- Cụ ông dùng bao giờ mới hết “cái hộp” này?
Cụ bà thủng thẳng đáp:
- Chả mấy đâu, ông ấy nhà tôi dùng như phá ấy. Trước tôi cũng mua “một hộp” như thế này, chưa được hai năm đă phải mua mới rồi đấy!
Đám sinh viên cứ lắc đầu quầy quậy, thán phục:
- Ôi, sao lại tài thế nhỉ?
VietBF@sưu tập