Bạn nói, bạn lên Sài Gòn khám bệnh, nghe xong, mình mừng như nhặt được vàng. Bạn ấy, ngày xưa, thời mình còn xíu xiu, chơi với mình thân lắm. Quý bạn lắm, thương bạn lắm, nhiều kỷ niệm với bạn lắm...
Mình chọn cái nhà hàng thật ngon, thật sang để mời bạn đến dùng bữa tối. Trong bữa tối, mình cùng bạn nói chuyện. Bạn tâm sự, sau trận mẹ bệnh hiểm nghèo, lo cho mẹ khỏi bệnh, giờ gia cảnh cũng có chút khó khăn, chút thiếu thốn...
Ngày mình đói dất dưởng, bạn lén ba mẹ, kêu mình qua nhà bạn ăn cơm. Hai đứa ra sau bếp, lục đục chén dĩa, nồi chảo... bị mẹ bạn phát hiện. Mình tưởng đâu bị chửi một trận te tua, ai dè, bác nói :"Hai đứa ăn xong, rửa chén úp lên, bày tùm lum là bị đòn...".
Ăn xong, bạn dúi vào tay mình 56.000đ, bảo :"Cất đi, mai tao phải ra thị xã đi học, có đói, lấy tiền đó ăn...". Cũng là ngày, mình bỏ xứ ra đi...
Gần 20 năm, gặp lại bạn, mình nhiều cảm xúc. Nay bạn già hơn mình, bạn mặc cái áo cũ hơn mình, đôi dép của bạn cũng không lành. Nhưng tình của bạn, nhiều hơn mình, bạn nhìn vào bàn ăn, nói :" Tao chưa ăn mấy cái này bao giờ, nhìn nó có vẻ mắc lắm. Mày ráng làm, để dành, đừng tiêu xài phung phí. Mày một thân một mình, lỡ có chuyện gì, không ai lo cho mày đâu. Tao có khó, có khổ, cũng còn ông bà, cha mẹ. Mày rảnh, về nhà chơi, mẹ tao nhắc mày hoài..." - Bạn nói xong, mình rướm nước mắt.
Mình còn bảo, mày cầm ít tiền mua quà cho mấy đứa con của mày giúp tao. Khám bệnh, có khó khăn gì, bảo tao. Bạn gạt ngang, không nhận. Mình dúi mãi, cái nằm tay dúi vào, là hình ảnh 56.000đ ngày xưa hiện rõ ràng trong tim mình...
Hơn tất cả, mình nợ bạn một ân tình, một tình cảm và một "miếng khi đói bằng một gói khi no."
VietBF@sưu tập