Một đoàn khách Việt sang TQ đi du lịch, đến giờ ăn tối. Họ vào một nhà hàng bán vịt quay Bắc kinh.
Cô hướng dẫn viên người TQ giới thiệu: “Hôm nay chúng ta thưởng thức món vịt quay Bắc Kinh!”
Một vị khách nam đứng lên nói: “Tôi có biệt tài đoán con vịt nào đúng vịt Bắc Kinh, con nào không phải!”
Cô hướng dẫn viên phấn khởi: “Vậy mời quư khách lên thử, nếu đúng sẽ yêu cầu nhà hàng tặng quư khách món quà đặc biệt!”
Vị khách đứng dậy cầm con vịt lên ngửi vào phao câu và nói: “Con này không phải, con này là vịt Quảng Đông!”
Vị khách cầm con vịt khác lên ngửi phao câu và nói: “Con này mới đúng là vịt Bắc Kinh!”
Nhân viên nhà hàng cảm phục trước tài nghệ của vị khách. Cả đoàn vỗ tay tán thưởng và ăn uống một cách vui vẻ. Cô hướng dẫn viên trao cho vị khách món quà của nhà hàng như đă cam kết.
Buổi tối, khi về khách sạn, chuẩn bị lên giường đi ngủ th́ thấy có tiếng gơ cửa. Vị khách ra mở cửa th́ thấy cô hướng dẫn viên xin vào và nói: “Thưa chú, cháu là người Việt lưu lạc sang Trung Quốc từ nhỏ và quên mất gốc gác, quê hương...nên không t́m lại được người thân, mười mấy năm nay nhớ nhà, nhớ gia đ́nh. Hôm nay thấy chú chỉ cần ngửi phao câu là biết gốc gác con vịt đó ở đâu. Cháu mừng quá nên mới nhờ chú ngửi xem quê nhà cháu ở đâu ạ!?”
VietBF@sưu tập