Ai Hoài Nỗi Nhớ
Giữa trời vẳng tiếng gọi t́nh ơi
Mặc ánh đèn trăng xuyên kẽ lá
Một chút heo may vờn rất lạ
Nghe ḷng se lạnh mối t́nh sâu
Ḍng đời lưu lạc biết về đâu
Như cánh nhạn đơn hoài kiếm tổ
Nặng nợ tang bồng muôn nỗi khổ
Mơ ngày tương hội chốn b́nh an
Tinh xa mấy bận mấy thu tàn
Nỗi nhớ sầu thương dâng quá đỗi
Cứ măi t́m nhau trong băo nổi
Từ nàng biền biệt giữa ngàn phương
Ngậm ngùi một thuở kiếp tha hương
Một ghánh hành trang bao kỷ niệm
Cay đắng sầu thương chưa thử nếm
Bây chừ thấm thía nỗi niềm đau
Thơ ḷng dào dạt viết dăm câu
Bao nỗi niềm thương từ biệt xứ
Lỡ kiếp phù du đời lữ thứ
Tim đau dạ thắt bao giờ nguôi?
--oo0oo--
Muôn thu măi nhớ một người
Sầu thương cô lữ dưới trời phiêu du
Chiều hôm sương đổ mịt mù
Heo may phơn phớt chừng thu tựa kề
Viễn Phương