Anh là một chàng sinh viên nghèo...!
Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em là tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đ́nh có tới mấy osin.
Lần đầu tiên về quê đến cây quế, rau lang...., và cả ng̣ gai, em cũng không phân biệt được.
Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ ly sữa lên váy trắng... Ngượng ngùng, anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em măi không quên anh...!
Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả v́ phải vừa học vừa làm. Đưa tiền cho anh. Anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em th́ thôi…
Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là t́nh yêu thời đại học thôi mà...!
Nhưng em đă quyết định theo anh...!
Gia đ́nh em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho ḿnh người đàn ông của cả cuộc đời...!
Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà lụo xụp của mẹ anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm, đau bắp chân...!
Anh thương em, mùa đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ...!
Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Ba mẹ em nghe tin... xót dạ, thương yêu đến đón em về nhưng em từ chối...!
Chữa bệnh cho anh, em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng chiếc nhẫn cưới ba phân vàng 18 kara cũng hết...
Ba mẹ em thấy con gái khổ nhiều, lại cho tiền.
Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê cứ lặng lẽ đau buồn trôi qua...!
Em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đă trút bỏ h́nh ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm đang. Đi chợ đă biết trả giá từng ngàn, quần áo b́nh thường, cân đo đong đếm c̣n tốt hơn những người phụ nữ khác v́ em có học hành...
Bác sĩ bảo chồng em không c̣n đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh, hi vọng một phép màu, ḱ tích sẽ đến...!
Ngày ấy, em nghe có một bác sĩ châm cứu rất giỏi. Em chở anh lên xe, đường dài hơn 20 cây số, đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa, ngày lạnh ngày nóng
Anh nh́n em khóc: “Nếu c̣n có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ v́ anh..!”
Một năm sau phép màu đến thật sự, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng Quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay...!
Rồi họ mời sang Pháp thuyết tŕnh ba năm, anh do dự, em nói: “Anh phải đi, cơ hội không đến hai lần đâu anh...!”.
Nh́n lại quăng đời, em đâu c̣n trẻ đẹp như xưa… Chồng, con, vất vả, thân h́nh gầy g̣ ốm yếu...!
Pháp là đất nước của t́nh yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: “Em và anh đă trải qua bao nhiêu sóng gió, nếu v́ một việc thế này em không sợ mất anh...!”.
Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đến nhà..., đă thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời:
-“Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe lạ chạy ngang, em hi vọng nó dừng lại, em không bỏ qua chuyến nào...!”.
Anh nh́n vợ rồi khóc mà nói: “Nếu c̣n có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, t́nh yêu của em làm anh đau lắm, đau lắm, t́nh yêu của em đă khiến em chịu quá nhiều khổ đau…!”
Em đáp trả lời anh: “T́nh yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. T́nh yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu c̣n có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh...!”.
VietBF@sưu tập