Bà mẹ hỏi nhỏ cô chủ quán:
‐ Bao nhiêu tiền một bát phở ḅ hả cô?
‐ 45 ngàn bác ạ.
‐ Cô có thể bán cho tôi một bát 30 ngàn được không, tôi không đủ tiền.
Cô chủ quán tỏ vẻ khó chịu:
‐ Bác không có tiền mà c̣n đi ăn phở. Mời bác ra quán cơm bụi ăn, để yên cho cháu buôn bán.
Có ông khách đang ngồi ăn phở gần đó, nghe được bèn lên tiếng:
‐ Cô cứ bán cho người ta đi, tiền để tôi trả.
Cô chủ quán nghe vậy, mới làm một bát phở ḅ bê ra, nóng hổi và thơm phức.
Bà mẹ giục cậu con trai:
‐ Con ăn đi cho nóng.
Người con nếm một chút nước lèo, rồi nhăn mặt:
‐ Phở ǵ mà tệ thế này, nhạt như nước ốc.
‐ Con rất thích phở ḅ mà. Mẹ lỡ gọi rồi, con không ăn bỏ phí lắm.
‐ Con không ăn thứ dở tệ này đâu, mẹ ăn đi.
Nói rồi người con đi ra ngoài. Ông khách thấy vậy, ra gặp người con, nói giọng bức xúc:
‐ Sao cậu nỡ đối xử với mẹ ḿnh như thế, cậu thật là tệ.
Người con ngước nh́n ông khách, gật đầu:
‐ Đúng rồi, cháu thật là tệ. Xưa cháu là trẻ em cơ nhỡ, được mẹ cháu nhận làm con nuôi, cưu mang và dạy bảo cháu. Cháu thương mẹ suốt ngày phải đi bộ nhặt ve chai, bán vé số, nên muốn đi làm bốc vác để đỡ đần cho mẹ, nhưng mẹ cháu không cho.
Giọng ông khách chùng xuống:
‐ Nhưng tại sao cháu lại không chịu ăn bát phở?
‐ Mẹ bắt cháu đi học nghề. Mẹ bảo cháu cố gắng học, có một cái nghề, khi tốt nghiệp, sẽ thưởng cho cháu một bát phở ḅ, món ăn mà cháu rất thích.
‐ Nhưng v́ thương mẹ, nên cháu nhường cho mẹ ăn, đúng không cháu?
‐ Dạ. Cháu biết là mẹ cháu chưa bao giờ dám ăn phở. Đến cơm mẹ c̣n nhường cho cháu ăn nữa là...
Ông khách có vẻ xúc động, đưa số điện thoại của ḿnh cho người con:
‐ Nếu cháu chưa có việc làm, không chê chú, th́ hăy gọi điện cho chú, chú có rất nhiều việc cho cháu làm. Công ty chú luôn cần những người như cháu. Nhớ gọi cho chú nhé, chú chờ đấy...
VietBF@sưu tập