Tiệm photo quen thuộc gần đây đổi chủ. Chủ mới là một đôi vợ chồng trẻ mới cưới chưa có con cái. Cô vợ mới về quê để chuẩn bị sinh em bé đầu lòng.
Lần nào ghé tiệm photo, em cũng bớt hoặc làm tặng tôi miễn phí nếu số lượng photo quá ít. Chiều nay cũng vậy. Trong khi chỗ khác sẽ lấy của tôi 8-10k thì em chỉ lấy 5k. Sau đó tôi in thêm vài tờ, hỏi em hết bao nhiêu thì em bảo thôi chị cầm về đi. Vét hết vài ngàn tiền lẻ đưa em, miệng không quên càm ràm:
- Làm ăn gì mà cứ bớt hoài vậy!
- Ôi, đáng bao nhiêu đâu mà. Em làm vì đam mê. Chứ làm đây không đủ em tiêu.
- Thế mày còn làm việc khác kiếm nhiều hơn à? Chỉ cho chị làm với.
- Làm gì đâu, bố mẹ em cho thêm tiền em tiêu. Em ngồi yên đây làm cho bố mẹ em yên tâm.
- Nói thế là trước đây phá quá, giờ ngồi yên một chỗ thế này nên bố mẹ yên tâm à?
- Vầng, em phá ở cái Sài Gòn này có 10 năm thôi.
- 10 năm phá đã chưa?
- Chưa. Giờ ngồi yên ở đây cho bố mẹ và vợ yên tâm là việc quan trọng nhất lúc này.
- Ôi cũng biết thế là việc lớn cơ à?! Thế bao giờ phá tiếp cho đã?
- Đợi con em lớn rồi dẫn nó đi phá cùng cho vui.
- Lúc đấy dẫn chị theo phá chung cho vui nhá.
- Vâng, ngon luôn.
Chị em trò chuyện nhiều lần nên lần này em nói chuyện khá thoải mái như vậy. Ở trai không ngoan có cái gì đó khá nam tính.
Chàng trai này tất nhiên không phải trai ngoan rồi. Ngoan cũng được, hư cũng được. Sau khi hư xong một đoạn thời gian thì nhận biết được đâu là thứ quan trọng cần làm, cần bảo vệ là được.
Thân làm người không làm được cái gì lớn lao thì việc sống sao cho bố mẹ, vợ con an tâm, không phải lo nghĩ vì mình đã là ngon lành rồi. Suy cho cùng bố mẹ, vợ con có cần gì nhiều ngoài sự an yên của gia đình, của bản thân mỗi người đâu.
VietBF@sưu tập