So với Bình thì cô em dâu tên Quý được mẹ chồng cưng chiều hơn. Bởi Quý vốn khéo miệng, Bình thì lại vựng đường ăn nói. Nhiều việc tốt Bình làm nhưng không nói ra nên cả nhà không ai biết.
Nguồn: Internet
Lúc mới cưới, mấy lần chồng đã nhắc Bình phải cố gắng khắc phục nhược điểm. Gặp bố mẹ chồng thì phải năng chào hỏi, ông bà ốm thì hỏi thăm sức khỏe, thấy mẹ có áo mới thì nhớ khen mẹ mặc đẹp,… Sau đó Bình cũng cố làm theo cách gợi ý của chồng, nhưng cứ đứng trước bố mẹ chồng là Bình như bị “cấm khẩu”. Bình chẳng hiểu sao việc “nịnh” bố mẹ chồng lại khó đến thế.
Ngược lại với Bình, Quý lại rất xởi lởi, thích bắt chuyện với mọi người, có thể nói cả ngày không ngớt chuyện. Câu cửa miệng của em dâu luôn là “cảm ơn” và “xin lỗi”. Nhờ ai làm việc gì, dù bé hay to Quý cũng xuýt xoa khen không hết lời. Khéo miệng nên em dâu chẳng làm ai mất lòng bao giờ. Nhưng nếu Quý chỉ khéo miệng thôi thì Bình chẳng nói làm gì, đằng này Bình biết thừa em dâu chỉ nói cười vậy chứ hoàn toàn “mồm miệng đỡ tay chân”, “trong bụng nghĩ một kiểu, ngoài miệng nói một kiểu”.
Bình nhớ có lần mẹ chồng đi làm tóc mới về, theo Bình đánh giá thì mái tóc đó không hợp với mẹ vì kiểu tóc xoăn làm mẹ trông già đi nhiều so với tóc thẳng. Quý cũng thấy vậy, thì thầm với Bình: “Trong mẹ giờ như U80 ấy, chẳng biết ai tư vấn nữa”. Nhưng khi hai chị em đang thì thào thì mẹ chồng từ cửa bước vào, vui vẻ hỏi: “Các con thấy kiểu tóc mới của mẹ thế nào?”.
Bình luống cuống chẳng biết nói sao cho mẹ khỏi buồn nên chỉ giữ im lặng. Nhưng em dâu lại khác, cô liến thoắng trước sự ngỡ ngàng của Bình: “Ôi mẹ để tóc này đẹp hẳn ra, trông rất tây luôn ạ. Lẽ ra mẹ nên dành thời gian đi làm đẹp như vậy lâu rồi”. Bình thực sự choáng trước độ “nhập vai” chuyên nghiệp của em dâu.
Vợ chồng Bình và vợ chồng em dâu đều sinh được 2 con, 4 đứa nhỏ đều sàn sàn tuổi nhau. Vợ chồng Bình xác định phải tự lập ngay từ đầu, nên khi con sinh ra cả hai tự trông, tự nuôi con, ông bà có chăng chỉ chơi với cháu. Nên đến cuối tuần Bình mới đưa cháu về chơi với ông bà. Trong khi đó em dâu lại có quan điểm nhờ được ông bà lúc này thì hay lúc đó, nên cứ đem con sang gửi nhà ông bà. Bố mẹ chồng Bình người bị khớp, người bị tiền đình nên trông cháu rất vất vả. Song chẳng ai từ chối được trước sự khéo mồm khéo miệng của con dâu. Nói thật, Bình không thích cách em dâu cứ gửi con từ sáng sớm tới tối mịt, khi ông bà đã cho các cháu ăn no, tắm táp sạch sẽ thì mới tới đón về. Quý không nghĩ rằng mình nhàn thân nhưng ông bà thì lại đang kiệt sức.
Từ lúc về làm dâu, thi thoảng Bình lại nghe mẹ chồng nhắc nhở mình học tập Quý. Bình vâng đấy nhưng trong bụng lại nghĩ, cô tuy không nói lời ngọt nhưng trong bụng lúc nào cũng chỉ muốn điều tốt cho ông bà. Chẳng ai như em dâu, chỉ nói được cái miệng chứ chưa thấy làm được gì. Mẹ chồng vào viện mổ ruột thừa, viện phí đều do vợ chồng Bình chi trả, còn Quý thì chỉ tới thăm rồi khéo léo thưa: “Vợ chồng em đang khó khăn nên nhờ anh chị lo viện phí cho bà. Sau này có việc gì thì vợ chồng em đảm đương sau”. Rồi Quý lại xuýt xoa khen vợ chồng Bình đúng là xứng đáng anh cả trong nhà, lo cho bố mẹ, là chỗ dựa vững chắc cho các em.
Chồng Bình tốt bụng nên đồng ý, bảo cứ để đấy cho anh chị. Bình thì chẳng so đo, tính toán gì nhưng cô chỉ buồn là cả nhà không ai để ý, mới hôm trước, Quý còn khoe là vừa xếp hàng mua được ít vàng “bình ổn giá” ở ngân hàng coi như một cách giữ tiền. Chưa hết, cô em dâu khéo miệng còn thuận tình nhờ anh chị có thời gian lo luôn khoản cơm nước cho mẹ, còn Quý thì cứ chọn lúc đến bữa ăn của bà thì vào thăm và nhận chân “dỗ” cho mẹ ăn. Mẹ chồng Bình “ưa ngọt” lại sẵn có cảm tình với em dâu nên có con kề cạnh, nói chuyện dỗ ngọt thì đều ăn hết suất. Bình không bảo gì, chỉ đứng ngoài cửa buồn cười khi nghe Quý ngọt nhạt với mẹ: “Đây mẹ phải ăn hết suất nhé, chúng con kỳ công nấu đồ bổ dưỡng cho mẹ ăn để mau lấy lại sức đấy. Mẹ phải khỏe để về làm chỗ dựa cho vợ chồng con mẹ nhé. Mẹ khỏe rồi hôm nào con sẽ đưa mẹ đi du lịch khắp trong Nam ngoài Bắc”. Bình biết thừa “cái hôm nào” của em dâu còn lâu mới tới vì Quý chỉ khéo thế thôi chứ bảo Quý bỏ công sức, kinh phí ra lên lịch đưa bố mẹ chồng đi chơi chắc Quý lại tìm lý do để nhờ anh chị làm giúp thôi ấy mà.
Mẹ chồng nằm viện, một mình bố chồng không đủ sức chăm cháu nên hai con của Quý bị “bơ vơ”. Quý thấy vậy mấy lần đánh tiếng nhờ anh chị trông con giúp. Bình liền cười, nói ngọt với em dâu: “Cô cứ cho hai cháu ở nhà với mẹ. Con được mẹ trông là tin tưởng nhất mà. Còn để bác sắp xếp được hôm nào rảnh được thì bác sẽ trông hộ nhé”. Quý nghe Bình nói xong thì ngại quá, đỏ bừng mặt vì biết chị dâu đang ngầm chê cười mình lâu nay chỉ được cái khéo mồm thôi.
Biết là em dâu đang “rơi vào thế kẹt”, Bình cười mỉm vội “cứu nét”: “Thôi, bác nói vậy cho vui thôi, ngày mai hai vợ chồng đưa con qua nhà anh chị trông cho ít bữa. Bố mẹ chúng nó cứ yên tâm đi làm kiếm tiền rồi trưa tranh thủ vào với bà nhé. Bác thì ít nói thôi, nhưng bác làm được”.
Cô em dâu nhìn Bình, khó khăn nở nụ cười ngượng ngùng: “Bác cứ đùa em. Thôi được, bây giờ em sẽ học cách nói được và làm cũng... được”.
VietBF@sưu tập