Tôi và vợ kết hôn đă 10 năm. Tôi là trai tỉnh lẻ, c̣n vợ tôi th́ được ví như lá ngọc cành vàng, sinh ra trong một gia đ́nh giàu có ở đất Hà Nội.
Lúc đến với cô ấy, tôi rất mặc cảm v́ hoàn cảnh gia đ́nh, bố mẹ làm nông nghèo, quanh năm chân lấm tay bùn. Nhưng bố mẹ vợ là người tốt, ông bà quư tôi ở vẻ chất phác, hiền lành, v́ thế không quan tâm nhiều tới gia cảnh con rể tương lai. Vợ tôi th́ càng không để ư tới mấy chuyện đó, cô ấy thường bảo: “Em lấy anh v́ con người anh. Tiền bạc tiêu măi th́ cũng hết, quan trọng là vợ chồng biết bảo ban nhau làm ăn để xây dựng hạnh phúc gia đ́nh”.
Sau khi kết hôn, hai chúng tôi dọn về căn nhà thuê trong ngơ nhỏ chỉ vỏn vẹn 15m2. Bố mẹ vợ xót con gái nên chỉ một năm sau, ông bà sang tên một căn chung cư ở gần trung tâm, bảo vợ chồng tôi chuyển về đó để tiện đi lại.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua. Tôi đi làm ở cơ quan nhà nước, thu nhập chưa đầy chục triệu đồng nhưng có nhiều thời gian cho gia đ́nh. C̣n vợ tôi điều hành công ty của nhà ngoại, công việc kinh doanh rất tốt. Thu nhập của cô ấy đủ để chúng tôi sống xông xênh.
Mặc dù được chiều chuộng từ nhỏ, vợ tôi rất biết nghĩ, luôn quan tâm tới nhà chồng. Mỗi lần về quê tôi, thấy trong nhà thiếu thốn đủ thứ, cô ấy chạy ngay ra chợ sắm sửa đầy đủ không thiếu một thứ ǵ. Cách đây vài năm, cô ấy c̣n đưa hơn trăm triệu đồng cho tôi để sửa căn nhà của bố mẹ cho tươm tất.
Biết tôi không kiếm được nhiều, mỗi tháng cô ấy trích tiền lương gửi về cho bố mẹ chồng 5 triệu đồng để mua thịt cá, nhưng vẫn khéo léo nói là tôi gửi. Từ ngày lấy vợ, cuộc sống của tôi lẫn cả gia đ́nh ở quê đều thay đổi, bố mẹ tôi không phải vất vả dăi nắng, dầm mưa ngoài ruộng nữa, cũng không cần tiết kiệm, kham khổ quá mức nữa.
Tuy nhiên mới đây, trong nhà tôi xảy ra chuyện lớn khiến hai vợ chồng căng thẳng. Chuyện là vợ chồng cô em gái tôi mấy năm gần đây tập tành chơi cổ phiếu. Thời gian đầu, mọi việc khá dễ dàng nên em phất lên nhanh chóng. Đang đà làm ăn được, em gái về rủ bố mẹ tôi chơi cùng. Ông bà nghe bùi tai nên đi vay mượn để mua cổ phiếu theo con gái, với hy vọng vài tháng là thu tiền về.
Tuy nhiên, đời không như mơ, mă cổ phiếu mà cô em tôi chọn bất ngờ mất giá, cứ lao dốc măi không phục hồi. Bố mẹ tôi rơi vào cảnh nợ nần mà không có khả năng chi trả.
Nghe tin bố mẹ mắc nợ lớn, lăi mẹ đẻ lăi con, tôi rất lo lắng. Tôi đi làm bao nhiêu năm, đồng lương ba cọc ba đồng chẳng tích cóp được đồng nào để giúp bố mẹ, làm sao có thể giải quyết món nợ hàng trăm triệu đồng. Cực chẳng đă, tôi bèn bàn với vợ trả hộ bố mẹ, nhưng cô ấy nói không c̣n tiền tiết kiệm v́ tất cả đă đổ vào đầu tư.
Tôi đề nghị vay mượn ông bà ngoại để trả, nhưng đáp lại sự mong mỏi của tôi, cô ấy từ chối, nói thẳng: “Ông bà tự đưa ḿnh vào thế đi vay nặng lăi, giờ ông bà phải đứng ra giải quyết hậu quả cùng gia đ́nh cô em chứ sao lại để con trai chịu trách nhiệm”.
Vợ c̣n chặn họng tôi bằng câu nói này: “Từ lúc lấy nhau, ông bà ngoại đă cho vợ chồng ḿnh quá nhiều, em không thể để những việc này làm phiền ông bà nữa”.
Tôi nghe mà cảm thấy thất vọng trước sự ích kỷ và vô t́nh của người vợ đầu gối tay ấp bao năm nay, càng ngao ngán hơn khi cô ấy đề xuất giải pháp thế chấp ngôi nhà bố mẹ tôi đang ở để vay tiền ngân hàng trả nợ, sau đó cô ấy sẽ hỗ trợ ông bà thanh toán dần khoản vay mới này.
Thực sự tôi không hiểu cô ấy đang nghĩ ǵ. Ngôi nhà đó là đất tổ tiên, nơi thờ cúng sau này của bố mẹ tôi, nếu đem thế chấp th́ c̣n ư nghĩa ǵ nữa. Trong khi đó, vài trăm triệu đồng với nhà đẻ cô ấy chỉ là một con số rất nhỏ. Người ta nói nội ngoại nên công bằng, vợ tôi chỉ biết xót bố mẹ đẻ mà không biết xót bố mẹ chồng, không muốn san sẻ khi gia đ́nh tôi gặp khó khăn dù việc đó nằm trong khả năng.
Món nợ mỗi ngày một ph́nh to do lăi suất cao nhưng đến bây giờ vợ chồng tôi vẫn chưa quyết định được nên làm ǵ. Tôi giận vợ đến mức chẳng muốn ngồi chung mâm, c̣n bố mẹ th́ ngày ngày gọi điện bảo tôi kiếm tiền gửi về. Thậm chí ông bà c̣n trách tôi những lúc khó khăn không biết đường nhờ vợ; họ hàng cũng x́ xào, chê trách khiến tôi cảm thấy xấu mặt và cả xấu hổ thay cho cô ấy.
Tôi đă nghĩ tới việc sẽ tự ḿnh thưa chuyện với ông bà ngoại, tuy nhiên nếu tôi qua mặt vợ như vậy, chắc chắn cô ấy không hài ḷng. Tôi không đủ cam đảm đi mượn .
VietBFsưu tập