Tôi từng là một người đàn ông lắm kẻ phải mơ ước. Tuổi c̣n trẻ nhưng tôi đă là trưởng pḥng của một công ty lớn, có thu nhập cao. Thu nhập này gấp nhiều lần lương của vợ tôi, là nhân viên văn pḥng một cơ quan hành chính. Bởi thế, ở nhà tôi là một ông chồng rất có uy, nói ǵ vợ con cũng phải nghe răm rắp.
Vợ tôi là người ít nói, nhún nhường và có phần cam chịu. Thế nhưng, khi tôi bảo vợ nghỉ việc ở nhà chăm sóc gia đ́nh, con cái th́ vợ tôi cương quyết không nghe. Cô ấy bảo, sẽ vừa đi làm, vừa lo việc nhà. Dù lúc đó tôi đă lớn tiếng cho rằng ḿnh dư khả năng trả lương gấp đôi cho vợ, nhưng cô ấy vẫn không chịu. Sự bướng bỉnh đó khiến một kẻ vốn chỉ muốn người khác phục tùng như tôi tức điên lên...
Tôi trừng phạt vợ bằng cách dửng dưng, bỏ mặc cô ấy tự xoay xở mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà. Tôi chẳng cần biết vợ phải làm thế nào để vừa chăm sóc, đưa đón hai đứa con nhỏ đến trường, vừa phải quán xuyến việc nhà để đến cơ quan đảm bảo giờ giấc. Tôi tuyên bố đàn ông chỉ làm những chuyện đại sự, mó tay vào những chuyện vặt vănh đàn bà chỉ hạ thấp ḿnh đi.
Tôi đi sớm, về khuya nhiều hơn. Ăn cơm nhà là chuyện hiếm với tôi lúc đó. Bù khú, vui vẻ bên ngoài, rồi vướng vào vài mối t́nh công sở, tôi càng dửng dưng với vợ con. Ngoài khoản tiền cố định “khoán trắng” cho vợ hàng tháng, tất cả tiền bạc có được, tôi “đầu tư” gần hết cho những cuộc vui. Ra ngoài, tôi là một gă trai hào hoa, phóng khoáng, nhưng lại biến thành một người đàn ông khắt khe, ra rả lư luận mỗi khi ở nhà.
Tôi luôn tạo ra một khoảng cách để lấy uy, không quan tâm chuyện vợ con vui buồn ra sao...
Đến một ngày công ty tôi làm ăn sa sút rồi vỡ nợ. Tất cả những ǵ tôi đă “đầu tư” bên ngoài coi như mất trắng. Chẳng ai c̣n rủ rê, ăn nhậu bù khú với một thằng thất nghiệp như tôi nữa. Mấy cô t́nh nhân xinh xinh cũng quay lưng, ngó lơ như chẳng hề quen biết. Tôi bị sốc nặng, chỉ c̣n biết ru rú ở cái nơi lâu nay ḿnh vẫn coi như là quán trọ...
Chính trong lúc này, tôi mới nhận ra, chỉ có vợ con rộng ḷng dang tay đón tôi trở về sau những thất bại, mặc dù tôi biết chắc chắn vợ ḿnh rất buồn.
Chỉ có t́nh yêu vô bờ bến đối với các con và gia đ́nh của ḿnh mới khiến vợ tôi rộng ḷng mà tha thứ cho cái thằng tôi tồi tệ này. Biết tôi đă quá ân hận, tự giày ṿ ḿnh, vợ tôi an ủi: “Sông có khúc, người có lúc. Anh cứ nghỉ ngơi một thời gian rồi từ từ ḿnh tính”.
Ḷng tôi chùng xuống, xúc động muốn ̣a khóc như một đứa trẻ. Muốn ôm vợ thật chặt để nói tiếng cảm ơn, nhưng tôi không nói được lời nào, cứ đực người ngồi im nghe, như chưa từng nghe vợ nói bao giờ. Mà trước giờ, có khi nào tôi cho cô ấy có cơ hội được nói đâu! Vừa câu trước, câu sau tôi đă t́m cách lấn át, khiến cô ấy phải im bặt.
Tôi bỗng nhớ một câu đă từng nghe đâu đó, giờ mới thấy thấm thía: "Dù có đi đâu, làm ǵ th́ gia đ́nh cũng là nơi trở về cuối cùng của bạn.."
Cũng may, tôi c̣n có nơi để về....
Tôi xấu hổ và ân hận v́ đă không biết quư trọng gia đ́nh. Cũng lúc này, tôi mới tận mắt nh́n thấy những vất vả, khó nhọc mà vợ ḿnh phải gồng gánh một ḿnh. Tôi quyết tâm sửa ḿnh và sắp xếp lại "nơi trở về cuối cùng” của ḿnh. Tôi phải bù đắp cho vợ con. Tôi bắt tay vào những việc vặt vănh trước giờ vẫn coi nhẹ để vợ có thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc ở cơ quan. Tôi rửa chén, lau nhà, phơi đồ, lặt rau, nấu cơm... Những việc nhỏ nhặt ấy, làm rồi mới biết không đơn giản chút nào. Tôi nhận luôn việc đưa đón hai con. Vợ con đi vắng, một ḿnh ở nhà lang thang lên mạng t́m việc làm, đọc báo, tôi phát hiện ra cách làm vài món ngon cho bữa cơm gia đ́nh. Tôi sẽ cho vợ con một bất ngờ. Trưa hôm đó, vợ con tôi về, rất ngạc nhiên với bàn ăn đă dọn sẵn. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi nh́n vào ánh mắt, nụ cười của mấy mẹ con.
Hạnh phúc thật b́nh dị nhưng không dễ nhận ra. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự đầm ấm thực sự trong căn nhà của ḿnh.
Giờ tôi đă trở thành người đàn ông làm việc nhà rất sành điệu.
Tôi ngộ ra một điều, ai thờ ơ với gia đ́nh, sẽ không thể có được hạnh phúc thực sự.
Tôi sẽ t́m việc, sẽ đi làm trở lại, nhưng nhất định sẽ cố gắng dành thời gian cho vợ con. Tôi sẽ tự sắp xếp lại “trật tự” trong căn nhà của ḿnh, để nó thực sự là “nơi trở về cuối cùng”... Tôi kể câu chuyện của ḿnh, biết đâu có thể giúp ǵ được cho những ông chồng nào đó đang coi nhà ḿnh là “quán trọ” sớm… tỉnh ngộ!
VietBFsưu tập