(Ngụ ngôn thời hiện tại)
Một chú chuột trong nhà rộng rãi.
Tường cột cao, và mái thật cao.
Tung tăng lên xuống, ra vào.
Nghĩ mình sang trọng,tự hào phong lưu.
Rày khoét lúa, mai mưu vụng thịt.
Cùng vợ con chút chít, nghêu ngao.
Khoe khoang chẳng mất đồng nào,
Mà ta cửa rộng, nhà cao với đời.
Thấy trâu già nhà thời chật chội,
Nép sau vườn góc tối um um.
Quanh năm phân,rác thối hum.
Tháng ngày ruồi muỗi lùm xùm te tua.
Chuột tự đắc nửa đùa, nửa thật.
Hỏi trâu già lật đật đi đâu?
Vào đây tán dóc vài câu
Rồi xem phong cảnh sang giầu nhà tôi!
Nơi ăn nghỉ, nằm ngồi như ý.
Thềm gạch hoa, đá quý, giăng giăng.
Đầy vườn cây cảnh, gió trăng.
Bác xem phong cảnh ai bằng thế chưa?
Trâu hếch mũi cười, thưa rằng phải
Nhưng tôi xin nói lại vài câu:
Nhà tôi chật, bẩn mặc dầu,
Nhưng đà ăn ở dài lâu mấy đời!
Nhà tuy chật lòng thời khoan khoái.
Bởi việc làm không trái lương tâm.
Cày xong, khoanh cổ ta nằm,
Nhìn trời cao rộng, rồi đằm xuống ao.
Tuy vất vả gian lao là vậy,
Mà cuộc đời vẫn thấy đẹp tươi.
Hàm trên sún hết vẫn cười,
Hăng say làm lụng với người đã lâu.
Còn chú tuy nhà cao, cửa rộng,
Có khác gì trên đống cỏ khô.
Xung quanh kẻ oán người thù,
Nay e mèo bắt, mai lo chó đòi.
Hễ thấy người là chui,là rúc.
Đêm tối trời lục đục kiếm ăn.
Nay mai người đuổi bất thần,
Chạy đâu cho thoát, nương thân bụi bờ.
Sẽ có lúc bất ngờ nhà cháy
Sẽ phải thò hết cái mặt ra
Họ hàng nhung nhúc trẻ già
Nếu không thoát kịp thế là chết thiêu.
Đừng có tưởng chui vào bình quý
Người chịu thua vì sợ vỡ bình,
Loài người họ rất tài tình
Nước hòa thuốc chuột, nổi phềnh lên thôi.
Chuột nghe nói mồ hôi tuôn chảy
Bốn chân run, sợ hãi tột cùng
Trâu già đủng đỉnh lắc sừng
Khuyên răn loài chuột nhớ đừng huênh hoang.
VietBFsưu tập