Gă xuất thân từ một huyện thuần nông Phồng choá. Thiên di sang Nga dăm năm, về Hà nội làm đủ thứ nghề rồi chốt hạ lại bằng nghề bê phở. Quán phở gă làm không thể gọi bằng quán mà phải là công ty phở. Bán hàng chuyên nghiệp và hiện đại. Doanh thu mỗi tháng tầm bốn tỷ th́ chả thể đùa. Đầu gă bạc trắng, da mặt đỏ đắn rất bảnh bao cơ mà cái khoản kia cắc bụp cắc xoè v́ các cô người yêu toàn bỏ hắn mà đi thôi. Hắn thất t́nh dài hạn. Tiền th́ nhiều nhưng lúc nào cũng kêu chán mớ đời.
Sáng nay gă hỏi mày ăn ǵ chưa. Rep vuông vắn một câu em làm bát cơm nguội với muối vừng rồi. Xanh rờn hắn phán, bọn nhà quê ăn rơ lắm cơm, mày giống y như Bu anh, lúc nào cũng cơm cơm, ăn lắm tinh bột rồi tiểu đường chứ báu đếch!
Hắn nói rằng thành phố người ta không thế, ăn sáng nó giống như là một thứ thể hiện đẳng cấp rồi, ăn ǵ, ở đâu và ai biết mới là quan trọng, mày nhà quê bỏ mẹ, ăn xó mó niêu như thế suốt đời đe’l khá được cũng đúng thôi! Mày măi măi chỉ là con Ngẫn!
Hàng ngày hắn kể về cái sự nghiệp bán phở của hắn. Phải nói rằng nhà giàu họ có lối đi riêng, cái ăn cái mặc và độ chơi của họ cũng rất riêng. Phở nhà lăo đắt bcm ra. Trăm rưởi một bát, rẻ nhất cũng phải năm mươi ngàn. Vào quán nhà lăo ít người gọi phở 50 ngàn v́ toàn bọn nhà giàu nên tiêu tiền không cần nghĩ.
Những ngày cuối tuần quán nhà lăo rất đông khách. Họ tranh giành nhau chỗ ngồi, họ muốn ngồi chỗ đẹp, họ làm đủ tṛ để t́m cho ḿnh một chỗ ưng ư kể cả đứng bên bàn chờ đợi cái chỗ họ thích trong khi người ngồi trước vừa mới được bưng bát phở ra.
Nói chung h́nh như người giàu người ta cho rằng bỏ ra đồng tiền họ có quyền đ̣i hỏi nhiều thứ phi lư hay sao ấy. Họ gọi họ hách dịch người phục vụ như là chậm vài phút th́ họ sẽ bị chết đói ngay không bằng. Bưng ra lắm người khảnh tảng đ̣i hỏi hết cái nọ đến cái kia, người th́ chê bai, nói chung lắm người ư thức rất nghèo nàn so với túi tiền, quần áo họ mặc trên người và cái xe họ đang đi.
Có nhiều phụ nữ, chẳng biết họ có đói hay không, khi vào th́ giục nấy giục để như chết đói đến nơi. Nhưng ăn th́ khều khều vài cái rồi bỏ lại nguyên bát phở.
Tôi bảo hắn: phở nhà anh đắt ḷi kèn và chỉ có thể bán được ở đất Hà nội, bán cho một số người nhà giàu. Người ta đi ăn không hẳn để no bụng và nạp năng lượng, họ đi ăn để thiên hạ thấy họ ăn, ăn ở đâu, ăn ǵ, mặc ǵ, đi ǵ đến ăn và quán ăn có những ai.
Hôm nay chủ nhật, ca một buổi sáng nay chắc chắn quán gă đầu bạc lại đông như hũ nút, hắn lại đanh đá chanh chua mắng mỏ này kia bọn con luôi khi từ sớm đến nửa tầm mà bỏn chưa cho hắn một tin mật báo.
( Nói nhỏ với cả nhà, hắn háo sắc kinh khủng, lũ con luôi biết tính khí nên cứ có nữ thực khách nào xinh đẹp ưa nh́n cổ hở sâu, tóc nâu đùi trắng là lại “mật báo” để hắn đánh vơng qua các bàn và ngắm gái tư cho đỡ khó tính. Đây là tin mật, chỉ riêng tôi biết, các bác có đọc được cũng đừng khoe hắn. Hắn lại mắng tôi sml).
Thôi cái sự xa hoa cầu kỳ trong ăn uống của người HN thanh lịch coi như tạm dừng. Tháng mới tươi nồng, chúc cho nhà nhà phát tài và các ông tháng nài kiếm chác được hai mấy tỉ!
VietBFsưu tập