Một buổi ra mắt tưởng chừng đơn giản, hóa ra lại trở thành cơn ác mộng khi tôi nhận ra mẹ của người yêu chính là bác sĩ từng khám thai cho ḿnh trong quá khứ.
Ở tuổi 27, sau sáu tháng quen biết, tôi và Dũng đă lên kế hoạch kết hôn. Dũng là người hiền lành, gia đ́nh anh cơ bản, bố mẹ đều là bác sĩ về hưu. Nhiều người nói chúng tôi tiến triển quá nhanh, nhưng với tôi, mọi thứ đều hợp lư. Tính cách, suy nghĩ, lối sống của cả hai ḥa hợp một cách tuyệt vời, khiến tôi cảm thấy đây là mối quan hệ xứng đáng để đi đến hôn nhân.
Chuyến ra mắt lần này, tôi đă chuẩn bị kỹ càng, tự nhủ phải tạo ấn tượng tốt với gia đ́nh Dũng – một gia đ́nh Hà Nội có học thức. Nhưng có lẽ không thể ngờ rằng, người phụ nữ đứng trước mặt tôi, người sắp trở thành mẹ chồng tôi, lại là người đă xuất hiện trong giai đoạn đen tối nhất cuộc đời tôi hơn một năm trước.
Vừa nh́n thấy tôi, bác gái thoáng bất ngờ, một thoáng định h́nh rồi nhận ra tôi. C̣n tôi, kư ức chợt ùa về, đôi tay lóng ngóng làm rơi giỏ quà, ḷng tôi chao đảo đến mức muốn ngă gục ngay ngưỡng cửa nhà Dũng.
Sau khoảnh khắc bối rối ấy, không nói một lời, tôi chỉ biết lao ra khỏi căn nhà trong ánh mắt ngỡ ngàng của Dũng và bác trai. Bác gái th́ có lẽ đă hiểu được nguyên do khiến tôi mất b́nh tĩnh như vậy. Tôi rời khỏi nhà anh, tắt điện thoại, xin nghỉ việc và t́m đến nhà một người bạn để lánh nạn, tránh khỏi bất kỳ sự đối mặt nào với Dũng.
Hơn một năm trước, tôi từng mang thai với bạn trai cũ. Nhưng khi tôi vui mừng thông báo cho anh ta, cũng là lúc anh phũ phàng quay lưng, từ chối mọi trách nhiệm với đứa bé. Chấn động, đau khổ nhưng tôi vẫn quyết tâm giữ lại đứa con, dự định sẽ làm mẹ đơn thân. Khi đến khám thai tại pḥng khám, tôi gặp bác sĩ là mẹ của Dũng – một người phụ nữ nhẹ nhàng, hiền từ. Sau vài lần siêu âm, cảm thấy tin tưởng, tôi đă chia sẻ hoàn cảnh của ḿnh với bác, nhận được những lời khuyên chân thành, an ủi.
Nhưng bi kịch không dừng lại. Thai được 10 tuần th́ tôi sảy, đứa bé không thể giữ được. Những mất mát ấy đă in hằn trong tôi, tưởng chừng đă có thể quên khi gặp và yêu Dũng, khi tưởng rằng ḿnh đang trên con đường t́m thấy hạnh phúc. Thế nhưng, một lần nữa số phận lại chơi đùa với tôi một cách cay đắng.
Giờ đây, tôi biết ḿnh phải gặp Dũng để đối mặt với sự thật nghiệt ngă này, và có lẽ phải nói lời chia tay. Cho dù Dũng và bác gái có thể bỏ qua quá khứ, th́ bản thân tôi vẫn không thể yên ổn khi nghĩ đến việc bước chân vào căn nhà ấy, đối diện với những kư ức đau thương.
Hạnh phúc tưởng chừng đă nắm chắc trong tay, vậy mà lại vỡ tan như bọt nước. Phải chăng số phận c̣n muốn thử thách tôi thêm bao nhiêu lần nữa đây?
VietBF@sưu tập
|