Nhớ 'một câu nhịn chín câu lành', người Việt sẽ không hung dữ
Hơn nhau không phải ở nắm đấm mà là ở khả năng học tập, làm việc, chia sẻ, thương yêu, tử tế với ḿnh, với người trong mối quan hệ với cuộc sống xung quanh!
Hạ cẳng tay, thượng cẳng chân sau khi va chạm giao thông - Ảnh do bạn đọc cung cấp
Cách đây mấy bữa, trên đường đi làm về, tôi thấy một đám đông ở Hàng Xanh (Q.B́nh Thạnh, TP.HCM), nghĩ là có kẹt xe. Tới gần mới phát hiện là vừa có vụ va quẹt và hai tài xế đang căi nhau, người đi đường ngang qua ai cũng lắc đầu.
Chuyện va quẹt trên phố đông như Sài G̣n giờ tan tầm là chuyện cơm bữa, nếu cảm thông và chia sẻ được th́ có lẽ người ta sẽ nhẹ nhàng cho qua, tôi nghĩ vậy!
Môi trường nhiều mầm mống bạo lực
Thường người ta sẽ nổi nóng khi gặp một chuyện bất như ư nào đó, như vừa bị sếp la, ra cổng cơ quan bảo vệ đùa một câu, liền sân si. Nỗi buồn, sự bực bội là thứ năng lượng chi phối hành xử khiến người ta không thể kiềm chế được cơn tức dâng lên, lây sang người khác.
V́ vậy, có người dễ nổi nóng đă cảnh báo: "Thấy tôi ‘khó ở’ là tránh xa xa giùm, không ăn mắng ráng chịu". Theo đó, người nóng lâu ngày họ cũng biết tính khí của ḿnh nên có "chống chỉ định" chuyện nói đùa, tiếp xúc lúc họ đang không vui, căng thẳng. Thực ra, khi quá mệt mỏi, phiền muộn trong ḷng, ta không c̣n giữ được ḿnh.
Có người bạn của tôi b́nh thường hiền queo, ai nói ǵ cũng cười. Bỗng một ngày, tôi hỏi "sao buồn dữ rứa?" lại bị bạn nạt cho một câu nghe chưng hửng. Trời, bạn ḿnh đây sao? Mới đầu tôi phản ứng vậy, nhưng chợt dừng lại v́ nhớ ra, đây không phải là bản chất của bạn. Có thể bạn đang có một nỗi niềm, áp lực từ cuộc sống, gia đ́nh, t́nh yêu hoặc bản thân đang trải qua bệnh tật, sự cố…
Ai cũng có lúc nóng giận, nếu ḿnh hiểu th́ sẽ không khiến ngọn lửa trong họ cháy phừng. Tôi im lặng và không bỏ mặc, cuối cùng cũng nghe được thổ lộ từ bạn. Bạn bị nhiều áp lực trong công việc: sếp chèn ép, đồng nghiệp t́m cách chơi khăm, lương không cao, phải chật vật trang trải cuộc sống…
Tất nhiên, nhiều người khó khăn hơn nhưng họ không nổi nóng. Đó là tính cách và sức chịu đựng của từng người. Sự nóng tính là một thói quen được huấn tập hằng ngày theo nguyên lư:
"Thói quen tạo nên tính cách, tính cách tạo nên số phận".
V́ thế, các chuyên gia tâm lư khi chia sẻ với tôi về thói vũ phu của chồng vẫn thường lưu ư, có thể anh ấy từng bị bạo hành lúc nhỏ, từng sống gần những gia đ́nh lớn tiếng, ồn ào đánh căi nhau như cơm bữa.
Sự tác động của cuộc sống xung quanh lên tính cách con người theo hướng đó được ông bà xưa đúc kết rằng "gần mực th́ đen". Cái đen đó cần có thời gian thanh lọc để dần trắng, nhưng nếu vẫn tiếp tục nuôi dưỡng trong môi trường đen hơn th́ sẽ đen đậm hơn.
Ngày nay các văn hóa phẩm mang tính bạo lực vẫn đầy rẫy trên mạng và tồn tại trong cuộc sống, giải trí của nhiều người: từ game online đến phim ảnh. Thường ngày tiếp xúc với sự đánh đấm, máu me trong các "thức ăn tinh thần" đó khiến năo quen với những "mùi vị" của bạo lực, từ đó hành xử theo.
Những kẻ "giang hồ mạng" được ngưỡng mộ và thu tiền trăm triệu cũng chính là một "h́nh tượng" khiến người ta thay đổi suy nghĩ: cần ǵ học hành, tử tế, chỉ cần có "số má" là có thể lên đời.
Môi trường bên ngoài đă vậy, trong nhà trường, gia đ́nh cũng đầy mầm mống bạo lực, tránh sao người trẻ không hoang mang và hành xử theo cách tương tự. Đây mới là điều đáng lo, và người lớn muốn thay đổi không khí bạo lực lan tràn th́ chính bản thân phải nỗ lực để ứng xử nhẹ nhàng với nhau trước.
Nhẫn để yêu thương
Không thể có kết cục tốt với những người nóng nảy. Nhân vật Trương Phi trong Tam Quốc Chí là h́nh mẫu của nóng tính dẫn đến hư sự và mang họa sát thân. Ai cũng nóng nảy trong hành xử th́ chiến tranh sẽ nổ ra, thương vong là tất yếu.
Một câu nói đùa cũng thành chuyện lớn v́ con người ta quá nóng, quá hung dữ; đi nhậu lo hát karaoke cũng bị đánh chết th́… ôi thôi, cuộc sống quá kinh khủng. Pháp luật cần nghiêm minh để trừng trị việc vô cớ đánh, giết người nhưng đó là xử lư phần ngọn, c̣n cái gốc vẫn là giáo dục.
Làm sao để con người có thể chậm lại để phân tích kỹ hơn từng câu nói, từng biểu hiện của người khác, trong đó có thân nhân, bạn bè ḿnh để không chụp mũ rồi hành xử như người điên, người say?
Sống thiền hay b́nh tĩnh sống, sống chậm, sống có chánh niệm… là những cách sống theo tinh thần "nhẫn để yêu thương". Đầu tiên là thương ḿnh. Một người chỉ được người khác tin tưởng, nể trọng và giao việc khi có sự chín chắn, điềm tĩnh trong xử lư. Như vậy, người sống có lư trí, điềm tĩnh chính là cách sống lợi lạc tự thân.
C̣n cái lợi cho người xung quanh, nhất là người thân - thương th́ cũng dễ dàng để thấy. Con cái sẽ học được nhiều điều hay ho từ bố mẹ có cách sống nhẹ nhàng, t́nh cảm. Đó mới là gia tài quư giá để lại cho con.
Hành xử nóng tính dẫn tới hư việc, hại người th́ ṿng lao lư chờ ḿnh là chắc chắn. Một khi đă gây ra sự cố mới hối th́ đâu c̣n kịp. Nhiều người b́nh luận thiếu niên 16 tuổi rút dao đâm chết người nhắc ḿnh chuyện chạy xe chính là "anh hùng rơm", chứng tỏ với bạn gái nhưng rồi được ǵ sau lần ra tay đó? Tù tội và có thể mất luôn bạn gái.
Ai đợi và ai chấp nhận một người giết người làm người yêu, người chồng, người cha tương lai?
Thực ra, sân si - ai cũng có. Cái chính là cách quản lư năng lương tiêu cực đó để những năng lượng tích cực phát triển. Để làm được điều đó, phải xây dựng lối sống nhân văn từ chính mỗi gia đ́nh, người lớn dạy trẻ nhẫn nhịn để an lành như ông bà ḿnh nhắc "một câu nhịn chín câu lành".
Theo lời bác tài th́ chuyến xe này là chuyến chót. Chuyến cuối cùng của một năm sắp đi qua. Ba mươi Tết rồi c̣n ǵ.
Trời xẩm tối rồi. Hành khách thở phào như vừa được ban một ân huệ may mắn. Không may sao được, khi chuyến xe chạy qua cả một đoạn đường gồ ghề, lắt léo mang đầy vết tích của những cuộc giao tranh mà không va phải một trái ḿn nào!
Tất cả có bốn mạng ngồi rộng tuyênh toang trên hai hàng ghế. Một người đàn bà chít khăn tang. Một bà cụ mái tóc như sương tuyết. Một cái lồng gà trong nhốt một con chó nhỏ. Và một gă đàn ông thương tật vừa được giải ngũ. Như thế, kể cả bác tài th́ chuyến xe có năm mạng sống: bốn người và một con chó nhỏ. Con chó lông đen tuyền, mắt đen tuyền, mơm cũng đen tuyền, cả thân h́nh của nó là một khối đen cục mịch, lũn chũn, lâu lâu lại thấy phát ra những tiếng rít lên ư ử. Tiếng rít của nó bị át đi bởi tiếng động cơ nổ ồn ào của chiếc xe lam cũ kỹ. Đường nhiều ổ gà. Chiếc xe lồng lên. Lắc bên này. Ngả bên kia. Chồm tới. Giật lui. Đảo lên từng ṿng.
Bà cụ có vẻ mệt. Thiếu phụ cũng ngả đầu lim dim lên vách gỗ. Chỉ có gă đàn ông là ngồi lầm ĺ. Gă mơ màng nh́n ra hai bên đồng lầy. Lúa đang mọc nhưng lưa thưa. Nhiều thửa ruộng xám đen, c̣n ghi rơ những nét toác nứt nẻ. Một màu xám ảm đạm chạy dài hun hút tới chân trời. Trên cao, mây đục như màu ch́ đang ngả màu tím thẫm. Gió lồng lộng thổi lùa qua khung cửa hẹp. Chiếc xe vẫn lắc lư. Hai bắp tay của bác tài xế vồng lên. Những đường gân nổi lên cuồn cuộn để chế ngự chiếc xe vật vă.
Vội lắm rồi! Bây giờ là chiều Ba mươi. Chuyến xe này là chuyến chót….Tốc độ xe chợt vọt lên chút nữa theo sự hứng khởi của bác tài. Kim đồng hồ chỉ tốc lực tới tám cây số giờ. Đường sóc như vậy kể là nhanh. Đây là hố ḿn chưa lấp. Nọ là di tích của của những chướng ngại vật. Cái xác xe đ̣ cháy rụi hôm nào c̣n nằm tênh hênh bên lề đường. Rồi những chiếc xe ḅ vụn nát không c̣n nhận ra h́nh thù. C̣n có cả những đám tàn than chất đen thui thành từng đụn nhỏ: Xác người, xác trâu ḅ hay chỉ là dấu tích của những kiện hàng?
……
Bỗng cái xe chợt hăm bớt đà và từ từ chậm lại. Trước mũi xe là một cái hố lớn. Dưới ḷng hố là một cái thùng xe đă han gỉ. Sau cái khung xe có bóng một người bận áo đen. Bóng người áo đen bị che lấp chỉ c̣n một bàn tay gầy guộc giơ lên vẫy. Bác tài xế chùn tay ga, giọng sững sờ sau khi thoáng thấy có cả một họng súng đen ng̣m:
Bóng đen bây giờ đứng hẳn lên. Một khuôn mặt trắng bệch hiện ra sau mớ tóc bù xù. Khuôn mặt rất trẻ, chưa quá hai mươi, đáng gọi là cậu hơn là anh, là chú hay bác. Cậu ta là người “bên kia”. Khẩu súng nói lên điều đó, nhưng nói một cách hiền từ chứ không dữ dằn như bất cứ lúc nào nhào lên xung kích.
Mọi người đổ dồn cả về phía đó. Sự ước lượng bây giờ chính xác hơn. Nhất định cậu này chỉ tới mười lăm. Cậu giơ khẩu súng lên ngang đầu bằng cả hai cánh tay gầy guộc. Vẻ mặt không giấu được sự lo âu, bối rối, cậu ta ấp úng:
– Em…em…hồ…ồi… ch..á..ánh ! Nhờ các bác dẫn về đồn ….
Bác tài trở nên b́nh tĩnh hơn. Bác đáp lại bằng giọng nửa như giễu cợt, nửa như phân trần:
– Lộn rồi chú ơi! Ở đây đâu có ai là lính. Muốn trở về, chú phải lên tuốt mé trển ḱa!
Cậu nhỏ vẫn giữ nguyên cái thế để súng lên ngang đầu, từ tốn bước lên khỏi miệng hố. Rồi như không thấy bóng dáng bộ đồ lính treillis nào, cậu buông khẩu súng xuống, tiến lại gần bác tài :
– Thế th́ chỗ nào có lính Quốc Gia, bác chở tôi tới!
Bác tài lắc đầu lia lịa:
– Trễ quá rồi. Tôi đâu có quay lại mé trển. Mà chỉ ở trển mới có lính đóng thôi.
– Xa không?
– Năm bẩy cây số lận!
– Vậy miệt dưới không có ai hết cả sao?
– Không có ai hết! Qua Giêng chắc mới có lính mở đường tới đó.
– Vậy cho tôi theo bác để rồi nằm chờ được không?
– Ư! Làm sao được. Tui có gia đ́nh, tội nghiệp tui!
– Th́ bác giữ cây súng này làm bằng. Có khi c̣n lănh thưởng!
– Tui hổng ham. Tui không dính vô chuyện ǵ hết. Tui làm ăn chất phác mà.
Cậu nhỏ sẵng giọng:
– Bác không cho tôi theo th́ bác ở đây với tôi luôn!
Bác tài dẫy nẩy lên:
– Ư! Cha Nội! Chơi cửa cha con nhà người ta đó sao! Vậy là tác phong Việt Cộng, chớ hồi chánh nỗi ǵ!!!
Gă thương binh ngồi ở sau xe, từ nẫy vẫn theo dơi câu chuyện bây giờ mới lên tiếng:
– Theo tôi về được không? Mai mốt tôi dẫn lên đồn.
Bác tài múa hai tay lên:
– Ui da! Vậy là ngon quá cỡ rồi c̣n ǵ.
Cậu cán binh rời chỗ đứng, tiến lại phía sau xe. Cậu giương cặp mắt bạc nhược lên nh́n gă đàn ông. Gă nói tiếp:
– Mấy thứ này nhằm nḥ ǵ! Lính Quốc gia thu được dài dài..
Cậu cán binh thở phào:
– Vậy mà tôi cứ ngỡ….
– Ngỡ ǵ?
– Ngỡ bác là người của Mặt Trận.
– Th́ sao?
– Th́ tôi phải bắn bác trước kẻo bác bắn tôi.
Gă đàn ông mỉm cười :
– Ui ! Đồng chí với nhau cả, sao nỡ tay thế!
Cậu nhỏ ấp úng:
– Tại tôi “quay”. Ở trỏng, tội quay đáng bắn bỏ!
Bác tài xế chờ đợi thấy lâu, vội nói:
– Thôi mời lên xe đi. Trễ rồi.
Chiếc xe lại bắt đầu chuyển động. Nó ḅ qua một mô cao rồi lũn cũn men theo một lối đi được in dấu bởi chiếc xe mười bánh băng qua những chướng ngại vật.
Cái cảnh len lỏi theo lốt bánh xe này không ai lấy làm lạ. Chuyện ấy b́nh thuờng. Như một chuyến xe b́nh thường trở về giữa mùa Xuân trên một giải đất vẫn đang c̣n triền miên trong khói lửa.
Tiếng gọi ngọt ngào vẳng qua tai Thu xa rồi thật gần. Bàn tay quen thuộc vuốt từ trán Thu xuống má. Bây giờ th́ mẹ không c̣n cù vào cổ Thu như những năm c̣n bé nhưng mơn nhẹ ở chỗ má lúm đồng tiền. Thế cũng đủ nhột lắm rồi và v́ thế Thu đă thức giấc.
Nhưng Thu chưa mở mắt ra vội. Có một cái ǵ mù mờ chen lấn, xô đẩy trong đầu óc của Thu. Cả người Thu như đang trôi bồng bềnh. Phía dưới là vực thẳm sâu hun hút mà h́nh như Thu đă ngă xuống đấy và đă kêu gào thảm thiết. Phải rồi, Thu đă gào thảm thiết. Cảm giác nức nở c̣n như vướng lấy cổ họng, c̣n như đọng trên bờ mi, c̣n như làm run rẩy vành môi khô héo. Nhưng thực sự cái ǵ đă xẩy ra vậy ḱa. Thu cố níu lấy một phần nào ư nghĩ để mong chụp bắt được những mảnh sống thực và mộng đă ră rời như sự ră rời mệt mỏi cũng cực đă khiến Thu không thể mở mắt ra, không thể nhấc nổi cánh tay trở dậy. À! H́nh như có một biến cố nào vô cũng quan trọng xẩy ra đâu đó trong cuộc đời hai mươi năm làm con gái của Thu. Giọng mẹ vẫn th́ thào như luồng gió ấm thổi qua tai:
– Trễ rồi…trễ rồi…con gái của mẹ…
Óc Thu vụt sáng rỡ như bầu trời tăm tối vụt được rọi một luồng hào quang. Thôi khỏi cần thắc mắc nữa rồi. Khỏi cần tỉnh dậy. Khỏi cần mở mắt ra Thu có thể nằm yên đó nhắm mắt thật kỹ cũng biết được cái ǵ đang xẩy ra ở quanh đó. Hẳn nhiên mẹ đang mỉm cười ánh mắt tŕu mến.
Căn pḥng quét vôi màu xanh tràn ngập ánh sáng. Ở góc kia một tấm gương chói ḷa. Tấm gương của chiếc tủ phấn do anh chị Thúy mua tặng vào dịp cưới của Thu này đây. Tấm gương cao vừa đúng đầu người, đúng đầu của Thu th́ phải hơn. Thu đă soi ḿnh vào đấy. Áo cô dâu rực rỡ như cánh bướm đầu xuân. Chiếc voan choàng đầu mềm như suối tơ, nhẹ như cánh hồng d́u được tâm hồn của Thu bay bổng lên trời cao. Ṿm trời chan ḥa hạnh phúc. Có Thu có anh Sơn. Anh Sơn vững chăi như một cây thông giữa trời mà Thu chỉ ví ḿnh như một cánh bướm nhỏ xíu bám trong ṿng tay của anh. Đám cưới xẩy ra như một giấc mơ. Tất cả mọi người thấp thoáng ẩn hiện như đoàn người trong mộng tưởng. Không thể nhớ được. Không thể phân biệt được chuyện ǵ xẩy ra trước, chuyện ǵ xẩy ra sau. Kể cả cái hố sâu thẳm mà Thu đă té xuống rồi kêu gào. Nhưng tội ǵ mà nhớ cho đầy đủ. Hăy chỉ níu lấy giây phút làm Thu sung sướng nhất. Giây phút tưng bừng ở nhà thờ, có cha Thành trang nghiêm đọc những lời cầu chúc cho đôi lứa. Rồi anh Sơn…Ôi! Anh Sơn của em. Có phải anh đă đeo vào ngón tay em , ngón áp út chiếc nhẫn cưới xinh xắn nhất trên đời. Chiếc nhẫn ràng buộc đời em với đời anh. Chiếc nhẫn sẽ theo em suốt đời và em cũng sẽ đi theo anh suốt cuộc đời khổ nhọc mà anh đang mang đi. Phải…em sẽ theo anh cho đến suốt cuộc đời. Khởi sự từ giây phút này đây. Giây phút mẹ kêu em ở đầu giường. Bàn tay của mẹ mơn man trên má. Chỗ có lúm đồng tiền. H́. Đến thánh cũng không thể nhịn cười được v́ nhột nhạt. Ḿnh sẽ mở mắt ra và sẽ thấy mẹ cười. Căn pḥng sáng rạng rỡ. Ở góc pḥng là một tấm gương gắn trước tủ phấn. Đấy là tủ phấn của cô dâu. Dậy…con gái của mẹ…bao nhiêu là việc phải làm mà cô ngủ ưỡn ra thế này th́ hỏng hết. Ngủ dậy trễ, sau chồng nó chê đó!
Thế là Thu mở bừng mắt ra. Mỉm cười một nụ cười. Cơn nấc như c̣n vướng nghẽn trong cổ họng. Sức nặng nào vẫn c̣n làm nặng trĩu riềm mi. Vành môi khô héo. Nhưng việc đầu tiên là Thu nh́n vào góc pḥng. Hai chiếc tủ phấn cô dâu c̣n đó. Tấm gương chói ḷa. Những hộp son, phấn, bàn chải, lược c̣n nguyên ở đó. Ḿnh sẽ trang điểm cho kỹ càng. Bao nhiêu người ngó chớ ít sao. Bộ áo trắng cô dâu rực rỡ như cánh bướm. Chiếc voan choàng đầu mềm như suối tơ. Ta cùng Sơn bay bổng lên trời cao. Thu lại mỉm cười nh́n mẹ. Cặp mắt long lanh sáng. Sáng hơn bất cứ v́ sao nào sáng nhất trên bầu trời. Mẹ nh́n Thu bỗng nước mắt ràn rụa. Mẹ quay đi thật nhanh. Ồ! Anh Sơn không có gia đ́nh. Anh Sơn chịu ở rể mà, sao mẹ c̣n buồn. Mẹ vui lên đi cho ngày cưới của con được trọn vẹn. Áo của con đâu. Chiếc áo mà suốt đời người phụ nữ nào cũng mơ ước được mặc một lần.
Mẹ nhoài tay lên rút xuống chiếc áo trắng. Có cả tấm voan, Thu nhẩy bổ lại trước gương. Vừa mặc vừa ngắm nghía. Thu vui sướng quên bẵng ngay mẹ ḿnh vừa chạy vụt ra khỏi pḥng đóng cửa lại. Ở phía tường bên kia, có tiếng mẹ khóc vẳng lại. Mẹ thật buồn cười. Con đi lấy chồng. Nhưng chồng con đi hành quân xa thỉnh thoảng mới về. Con vẫn ở với mẹ mà, sao mẹ buồn.
Chiếc áo này có vừa không. Nó rộng và dài. Nhưng nó là áo cô dâu. Ḿnh là cô dâu, choàng khăn này. C̣n phải đi hài nữa chứ ! Thu lăng xăng đi t́m đôi hài. Đôi hài đâu nhỉ. Thu nhớ ḿnh dă xài và đă cất kỹ đâu đó trong một ngăn tủ. Thu lại mở tủ. Những bộ quần áo của anh Sơn xếp ngay ngắn bên cạnh những bộ quần áo của Thu. Ôi, anh Son. Anh mới đi không đầy năm ngày mà sao em nhớ anh quá đỗi. Hơi hướng của anh c̣n phảng phất đâu đây. Nhất là mùi thuốc lá đă từng ướp lên tóc của em. Mùi quen thuộc không thể quên đươc.
Thu ngẩn ngơ với đám quần áo, măi rồi mới nhớ ra rằng ḿnh đang đi t́m hài. Nàng thu được đôi hài ở góc tủ, trong một chiếc hộp c̣n thơm mùi giấy mới. Thu đi hài. Thu lại ngắm ḿnh trong gương. Thật đủ bộ cho một cô dâu. Áo voan trắng, đầu trùm voan trắng, chân đi hài. Bộ quần áo hơi thô nhưng miễn ḿnh là cô dâu. Suốt ngày hôm nay ḿnh sẽ là cô dâu. Bao nhiêu người sẽ ngắm, bao nhiêu người sẽ trầm trồ khi ḿnh xuất hiện. Thu lắng tai nghe. Quả nhiên ở nhà dưới đang ồn ào. Đông thật. Mẹ đâu rồi. Mẹ dẫn con xuống không th́ con ngượng chết. Mẹ hiện ra ở cửa pḥng. Mẹ ôm chầm lấy Thu khóc nức nở, Thu cũng sung sướng chẩy cả nước mắt. Nhưng rồi Thu cười ngay. Lấy anh Sơn chứ lấy ai mà sợ. Chắc anh chàng đang sốt ruột lắm phải không. Em xuống với anh đây. Thu mở cửa pḥng. Đôi mắt rực lửa. Miệng Thu mỉm cười. Thu cố gắng lấy vẻ duyên dáng.
Nàng tự nhủ ḿnh phải đi thật thẳng. Bước thật chậm. Bao nhiêu là người nh́n ḱa. Khi bước xuống bậc cầu thang, quả nhiên tiếng ồn ào đông đảo bỗng dưng tắt ngúm. Tất cả mọi người đều nh́n lên. Thu muốn xốc lại chiếc áo, nhưng làm thế kỳ quá mặc dù Thu thấy ḿnh luộm thuộm.
Chỉ có chiếc voan trên đầu là sửa được. Nó sụp xuống mắt. Thu tḥ tay ra mé sau, kín đáo kéo cái giải xuống thêm một chút. Chiếc voan nhích qua vầng trán rịn mồ hôi. Thu lại nh́n rơ mọi người. Tất cả là người quen thuộc đây, nhưng Thu không thể phân biệt ai với ai, đông lắm. Người nối người. Cả ngần ấy khuôn mặt đều hướng về phía Thu. Mắt Thu càng thêm sáng. Thu bước thật chậm. Ồ! Ḿnh sẽ đi tới đâu ḱa. Bạn phù dâu tệ thế, không biết chạy cả đi đâu. Anh Sơn đâu ? Anh Sơn đứng chỗ nào nhỉ?
Thu quay lại t́m mẹ. Bao giờ th́ mẹ cũng gỡ cho Thu qua khỏi cơn bối rối. Quả nhiên mẹ đă năm lấy tay Thu. Bàn tay già nua, run rẩy, Thu thấy yên tâm hẳn đi. Tất cả mọi người đều đi ra. Thu đi theo họ, Thu hỏi:
A! Nhà thờ của cha Thành. Anh Sơn sẽ đeo cho ḿnh chiếc nhẫn thật là xinh.
Thu lần tay xuống ngón áp út. Chiếc nhẫn c̣n nguyên ở đó. Nó làm cho Thu lại nhớ đến anh Sơn. Anh Sơn ngồi xe nào ḱa. Nhưng không hề ǵ. Ta sẽ gặp nhau lại trong nhà thờ. Dưới tượng Chúa. Trước mặt cha Thành. Ḿnh sẽ nguyện cầu hai đứa suốt đời không xa nhau. Nhà thờ đây rồi. Cha Thành đứng trang nghiêm như tất cả mọi lần. Quyển sách nhỏ mở sẵn cha cầm trên tay. Cha bảo Thu qú xuống. Nhưng Thu hỏi c̣n anh Sơn. Anh Sơn đâu rồi. Chồng con đâu rồi. Thưa Cha. Cha không đáp, nh́n Thu đăm đăm. Thu nhớn nhác nh́n quanh nơi làm lễ. Vẫn đám đông qú gối ngoan ngoăn. Vẫn tiếng cầu kinh ŕ rào. Khung cảnh y hệt như cách đó vài hôm, đúng ra là một tuần lễ, khi Sơn đeo cho Thu chiếc nhẫn này. Bây giờ Sơn đâu. Thu muốn kêu to lên để gọi cho Sơn nghe thấy. Nhưng đây là nhà thờ. Có cả cha Thành. Hăy hỏi cha. Thưa cha, chồng con đâu. Mấy hôm trước chồng con c̣n đứng đây. Sao cha không nói. Sao cha không trả lời. C̣n mẹ Thu đâu. Bà đă khóc ngất đi ở chiếc quan tài. Trên có phủ quốc kỳ. Có cả những ṿng hoa cườm. Thu nhẩy bổ lại. Thu hét lên. Th́ ra cái vực thẳm chập chờn trong giấc ngủ hôm qua ấy là đây. Nó hiện ra trong khoảnh khắc. Thật phủ phàng. Thu như được rọi thêm đôi chút ánh sáng vào đầu óc mù mịt bồng bềnh của ḿnh. Nàng nh́n lại tấm áo cưới. Nàng nh́n lại tấm khăn choàng cô dâu. Thu hét lên điên cuồng. Nàng quên cả là ḿnh đang đứng trong nhà thờ. Quên cả cha Thành đang đứng trước mặt. Chỉ c̣n một vật vô tri mà nàng phải cấu xé. Nàng đă cấu xé gào thét. Anh Sơn Anh Sơn. Chiếc áo đại tang và vành khăn xô đang xụp xuống đôi mắt rực lửa của nàng đă rách bươm ra tơi tả.
by Hư Vô in Tuyển Văn Tags: short story, Truyện ngắn
4 Votes
Duy Thanh
Giấc Ngủ
À mày lại c̣n chối hả? im miệng hả? Thằng nào nó ngủ với mày th́ phải khai ra, cái bụng mày nó chương phềnh ra thế kia th́ c̣n giấu vào đâu hở con mụ ranh. Mày định làm xấu mặt cả làng này hay sao? Nói ngay để tao bỏ tù nó. Phép tắc luân lư ở đây đâu có đốn mạt như thế bao giờ? Mày làm bêu mặt chúng tao. Rồi mai đây báo chí đăng rầm cái tin khốn nạn này th́ thể thống làng này c̣n ra cái ǵ hở… hở?
Y hồng hộc chỉ vào mặt tôi mà mắng như tát nước. Phải, tôi chửa hoang. Con mụ Tư thọt này chửa hoang đây, đứa nào làm ǵ th́ làm, tôi hét to trong bụng tôi như vậy. Nếu tôi mà đứng được dậy th́ thách y chửi tôi đấy. Tôi sẽ chồm lên mà xé tan cái mặt y ra, chứ tôi sợ ǵ cái mặt thịt ngồng ngộng bộ râu cá trê đáng ghét.
Y quay ra như phân vua với mọi người: Tiên nhân nó chứ, cái mặt nó cứ lầm ĺ như thế kia th́ làm sao mà khảo được. Cái thá mày th́ gọi là cho lên máy chém. Y lại xổ vào tôi mà thét: Gan, gan hở? ông thời bóp chết như ngoé. Tôi giơ tay chùi những tia nước bọt ph́ cả vào mặt. Nơi tay áo vải nâu đă bạc phếch, sờm ra và có mùi khăn khẳn. Ánh nắng chói làm tôi bật hắt hơi. Tức th́ y lùi lại dang tay tát tôi đánh bốp kèm theo một câu chửi thật bẩn. Mấy mụ đàn bà ở bên ngoài cười rộ v́ thấy tôi hực lên rồi vật đầu vào vách. Nhưng họ lại im ngay. Một không khí lo ngại trùm trong căn nhà họp của xóm. Trong đám đông có người nói to:
– Thôi đi ông Xă, nó đă không khai th́ khảo măi cũng vô ích, nhất là chị ta cũng đương bụng mang dạ chửa.
Một giọng khác phản đối:
– Sao lại không, phải bắt nó khai chứ c̣n thế nào. Cứ đánh bỏ mẹ th́ thế nào nó cũng phải nói. Thế mà mấy tháng nay cứ tưởng chị chàng bị báng hay bệnh ǵ. Đến bây giờ nó chềnh ềnh như cái trống mới thấy nhé.
Lăo Xă trưởng được thể quay lại doạ tôi:
– Mày mà không khai th́ c̣n là khổ, con ạ.
Giọng y ngọt hơn: Ờ th́ cứ nói xem thằng nào, rồi tao bắt nó phải lấy mày. Chứ không biết ai th́ cứ gọi là tức hộc máu.
Y hoa tay một ṿng rồi nói với đám người xung quanh:
– Tôi nói thế có phải không các ông các bà?
– Kể cũng tức thật đấy, nhưng chị ta cứ không chịu nói là ai th́ làm thế nào. Hay là cứ để cho chị ấy đẻ đi đă rồi trông đứa bé nó giống ai th́ nó sờ sờ ra chứ c̣n ǵ nữa.
Một giọng nữa tiếp:
– Ấy chết không được, sợ cứ trông rồi đoán tầm bậy th́ lại khốn khổ nhiều anh.
Mấy cô gái làng thấy câu nói lư thú bấm nhau cười cung cúc.
Tôi trông thấy chúng nó mà ghét tệ. Chúng nó đẹp, chúng nó xinh, chúng nó có chồng con, có nhân t́nh nhân ngăi. C̣n tôi th́ sống lết lê, chẳng ai thèm để ư. Hai chân tôi nó quặt đi nhỏ bằng cái ống sậy. Tôi đi bằng tay lê la như một con chó. Con chó c̣n sướng hơn bởi nó có bốn chân nó chạy. C̣n tôi từ xó nhà ra đầu ngơ, rồi từ ngơ vào đến vườn là hết. Từ xưa chưa hề có ai để ư đến tôi cả, họ nh́n tôi như một con vật. Với ai tôi cũng phải ngửa đầu nh́n lên. Cho đến bây giờ tôi có chửa họ mới vụt nhận ra tôi cũng là người như họ. Tôi có chửa. Con mụ Tư thọt có chửa th́ c̣n trời đất nào. Với ai? Có lẽ họ muốn biết để thoả tính ṭ ṃ, tôi c̣n lạ ǵ. Lăo Xă trưởng nó hứa hẹn với tôi rằng khai ra th́ gả kẻ đó cho tôi, lúc th́ y lại bảo khai ra để y bỏ tù người ấy. Dễ tôi mới đẻ hôm qua chắc. Năm nay tôi ba mươi hai tuổi đầu và chưa hề nằm ngủ với người đàn ông nào trong đời, trừ một lần cách đây năm tháng. Cái bào thai trong bụng này là của anh ta. Nhưng đừng có ḥng tôi nói ra… Tôi giữ cái kỷ niệm, cái h́nh ảnh ấy cho ḿnh tôi. Tôi cho là đẹp, tôi ôm ấp cái h́nh ảnh ấy mặc cho họ rủa sả. Tôi chắc anh ta c̣n hối hận về phút cuồng dâm bữa ấy. Với tôi th́ không. Tôi yêu. Tôi chắc anh ta sẽ tự tử nếu tôi khai tên anh ta ra. Mà sao tôi lại nói? Tôi th́ mong lấy ǵ ai? Tôi lê đi dưới đất như một con chó. Tôi với cái bướu trên lưng. Tôi với h́nh người chẳng ra người. Ai cười th́ cười. Đứa trẻ nào trông thấy tôi cũng chế nhạo. Lũ người lớn th́ coi tôi như không có trên thế gian này. Mỗi lần nh́n tôi sao họ có vẻ hợm hĩnh thế. Tôi thù họ. Cho đến ngày nay th́ tôi trả được cái thù này. Tôi có chửa với một người của họ. Một gă đàn ông. Tôi sướng khoái với cảm giác thấy họ bị dằn vặt đau khổ. Th́ ra lần đầu tôi được chú ư tới. Tôi là cái mốc cho họ bàn tán, ghen ghét. Lần đầu tiên họ nhận thấy có tôi trên cơi đời.
Mẹ tôi mang một nắm lạt tre để xuống bên cạnh tôi. Tôi vẫn tiếp tục đan thành h́nh một cái giỏ. Thấy người thở dài, tôi chỉ bảo:
– Bầm khỏi phải lo, chẳng ai làm ǵ được mẹ con ta cả. C̣n người ấy th́ nhất định con không nói ra đâu. Anh ta chẳng có tội ǵ hết. Con cũng không, con sẽ đẻ. Và sẽ nuôi đứa trẻ này.
Mẹ tôi nắm lấy tay tôi, tôi nh́n xuống bàn tay gầy guộc đầy gân xám to bằng con giun. Bàn tay tôi cũng sần lên như một bàn chân. Chưa ai ở làng này xấu bằng tôi. Thế mà tôi sắp có con với anh ta, với đứa con giai có vợ sắp cưới là cái Gái ở xóm dưới. Con bé vào loại nhất nh́ trong làng. Tiếng mẹ tôi run run khàn khàn trong cái tĩnh mịch của chiều xuống. Tiếng lạt tre cọ vào nhau dưới ngón tay tôi đưa đẩy.
– Buổi chiều ông Xă có bảo với bầm rằng phải về dỗ ngon dỗ ngọt cho mày nói tên người ấy ra, không th́ ông ấy đuổi ra khỏi làng. Bây giờ bầm già rồi, chỉ muốn yên phận. Vậy tùy mày xử trí thế nào th́ xử. Đời bầm đă khổ nhiều từ ngày lấy bố mày.
Mẹ tôi không nói hết câu, cái h́nh ảnh cuối cùng là người bố ch́m và tan trong một tiếng nấc. Buổi chiều lạnh và mênh mông như một cánh rừng: chơ vơ, lạc hướng. Tôi h́nh dung lại h́nh dáng người cha từ thuở nào xa lắm, cái hơi nồng của men rượu, những câu rủa tục tằn lúc nào cũng đeo trên đôi môi dày thâm sịt. Tôi biết mẹ tôi khổ nhiều, kể cả v́ tôi. Không hiểu sao những kiếp người như chúng tôi lại cứ có trên cuộc đời. Đă thế lại c̣n bám vào cái sống không chịu buông. Ngày bố tôi chết v́ say rượu trượt chân ngă xuống ao th́ cả làng như bớt một gánh nặng. Chính tôi cũng không cảm thấy thương tiếc. Chúng tôi vẫn sống cái kiếp sống của con người vật, dài và buồn nản.
Tôi sờ tay lên g̣ má c̣n hằn ngón tay của lăo xă, chưa bao giờ tôi thù y đến như thế. Y lại c̣n muốn làm khổ mẹ tôi. Với tôi như thế chưa đủ hay sao? Đă thế tôi sẽ làm cho y điên đảo. Tôi sẽ khai quách cho cháu y rồi muốn ra sao th́ ra. Tôi nhớ lại cái gă đàn ông nặng nề và chậm chạp thỉnh thoảng qua ngơ nhà tôi. Đă có lần tôi ước ao ngủ với hắn và được hít cái mùi hoi hoi của chính người hắn đang vương trong không khí.
Cúi đầu xuống, tôi lại nghĩ đến cái thằng người con ngoi ngóp trong ấy. Nó đương ngọ nguậy, nhè nhẹ nhè nhẹ, nhưng nhiều khi nó cũng làm tôi đau nghiến. Tôi kéo bàn tay mẹ tôi để lên bụng:
– Bầm sắp có cháu bế.
Mẹ tôi yên lặng một lúc rồi bỗng nhiên nói:
– Mày đă định đặt tên nó là ǵ chưa?
– Chưa, bầm ạ.
Ba chúng tôi cùng ngồi yên, cùng nghĩ tới nhau, chưa bao giờ tôi thấy yêu mẹ tôi, yêu con tôi và yêu anh ta đến thế. tại sao tôi không đối phó để giữ những ǵ tôi ấp ủ?
– Bầm ạ, tôi thấy nóng mặt v́ sắp nói dối mẹ tôi. Anh Ba đấy.
– Ba nào? Tiếng mẹ tôi lo âu.
– Ba, cháu ông Xă ấy mà.
Mẹ tôi chậm răi đứng dậy chép miệng thở dài. Tôi biết người lo ngại viên xă trưởng. Tôi th́ chẳng sợ ǵ. Y là một thứ vũ phu, y khảo tôi v́ ṭ ṃ mà cũng để sĩ diện với làng xóm là ḿnh có uy quyền. Đời nào y dám đuổi mẹ con tôi ra khỏi làng này.
– Thôi tao đi nằm đă, rồi cũng liệu mà đóng cửa Tư ạ, xẩm tối rồi.
Mẹ tôi quờ quạng t́m chiếc đèn dầu mắc ở xó nhà, châm lửa. Ánh đỏ chập chờn hoa lên trong chạng vạng của bóng tối vừa xuống. Tôi nói:
– Để con cố đan nốt chiếc giỏ này đă bầm ạ, gần xong rồi.
– Liệu mà nghỉ sớm cho khoẻ.
Mảnh trăng thượng tuần nhô lên sau đám mây dầy, lạnh lùng, đơn độc.
Tôi nhớ lại cái đêm tôi gặp anh ta, trăng cũng như thế này nhưng vào khuya hơn chút nữa. Lần đầu tôi biết một người đàn ông. Từ đó đêm nào tôi cũng nghĩ đến anh ta, cái h́nh ảnh ấy đến với tôi như một ám ảnh vĩnh viễn. Tôi mê cái ám ảnh đó mỗi buổi chiều tắt đi.
– Đừng anh, đừng ở đây.
Tiếng người con gái van vỉ. Giọng người đàn ông như lạc đi:
– Không, để yên nào.
– Nhưng anh vừa uống rượu với lại…
Câu nói bị đứt quăng bởi một bàn tay giật mạnh. Người con gái kêu lên một tiếng nhỏ rồi giằng ra. Tiếng xoạt của vải rách kèm theo một tiếng rủa ngắn. Tiếng chân chạy xa và gă đàn ông rên lên. Hắn loạng choạng bíu vào cành tre lả gần mặt. Tôi nghe thấy tiếng thở hừng hực. Lúc hắn đi quành ra đằng sau cậy rơm để ngồi xuống th́ hắn há miệng v́ ngạc nhiên. Một h́nh thù ngồi đấy tự bao giờ. Đó là tôi, một con vật giống cái. Thỉnh thoảng tôi vẫn ḅ ra ngồi chỗ này hóng mát, v́ nó ở ngay phía sau nhà tôi, cạnh con đường ven làng. Lần này tôi đă thiu thiu chợp được một giấc khá dài. Trăng lấp sau bụi tre và bóng người đàn ông chỉ c̣n là một khối đen lớn trên nền sẩm của lá.
Anh ta chập choạng đi đến phía tôi rồi quỳ thụp xuống nh́n vào tận mặt. Hơi rượu cay cay làm tôi muốn bật ho. Một con muỗi bay bên lỗ tai vo vo, anh ta giơ tay đập cái đét rồi ôm choàng lấy tôi.
Tôi không kêu nhưng cố đẩy anh ta ra kịch liệt. Mà tại sao tôi lại chống cự cơ chứ? Tôi thường mơ ước được ngửi hơi thở một người đàn ông và lần này tôi đă được. Anh ta ở ngay trên tôi. Anh ta với những bắp thịt rắn đanh. Tay tôi gh́ lấy lưng áo sâm sấp mồ hôi hay v́ sương xuống tôi không biết. Ánh trăng rất mờ, đám mây xám đảo trên trời như băo hay băo ở ḷng tôi, tôi cũng không hay.
Rồi anh ta buông tôi và bỏ đi giữa lúc tôi nằm yên trên cỏ. Mùi rơm hăng và thơm như lúa mới, nhưng không làm tôi quên cái mùi người anh ta, và tiếng chân bỏ xa trên đất cũng không làm tôi trở ḿnh. Tôi nằm đấy suốt đêm với con trăng ướt lạnh, với những ṿng hào quang thần thánh quay cuồng không gian.
Quả nhiên sự báo thù của tôi lại công hiệu. Viên xă trưởng thấy mẹ tôi nói là cháu hắn ta th́ tái người. Y cũng không dám đánh tôi v́ có người nói tôi mà trụy thai th́ y không khéo mất chức mà lại khốn khổ. Mẹ tôi chỉ luôn miệng van xin. Người này, người nọ mỗi người hỏi một câu, chêm vào một chuyện. Lúc tôi trông thấy cái mặt tái xám của anh Ba th́ lại không cầm ḷng thương. Tôi bèn đổ đại cho một chàng khác. Rồi lại một tên nữa bay ra, khiến cả làng hoang mang. Họ càng tra hỏi th́ lại càng lúng túng bởi những câu trả lời của tôi. Tôi dám chắc rằng cả đời chưa bao giờ tôi lại nguy hiểm đến như thế. Tôi không c̣n là một con chó thường nữa mà là một con chó dại khiến mọi người sợ điên lên. Tôi thú vị v́ trả thù được những đứa con gái hợm hĩnh có t́nh nhân hoặc chồng bị ghép ngủ với tôi. Bao nhiêu chàng ê chề, nhục nhă và ngượng đến phát sốt rét v́ bị mang cái tiếng tăm đó. Thế ra tôi đă ngủ hết với họ theo tưởng tượng của mọi người. Tôi trở thành một thần tượng cho mọi người sợ và ghét.
Chỉ v́ mày đấy con ạ, ôi cái ḥn máu bé nhỏ là con của mẹ. Mẹ ước ao rằng sinh ra con hoàn toàn là một người chứ không phải là con vật nữa. Mẹ mang con trong bụng mẹ và lê con trên mặt đất. Mỗi một thước dài là mẹ lại cảm thấy sự có mặt của con và nỗi yêu đương của mẹ.
Tôi thấy nó cười trong tôi, tê tái như sau đêm anh ta đến, và tự nhiên tôi thấy yêu cả cuộc đời. Lăo xă trưởng với bộ râu trê ngồng ngộng không c̣n đáng ghét nữa, y có thể tát tôi dăm bảy cái liền. Tôi cũng không c̣n ghét những đứa con giai, con gái làng lầm ĺ nh́n tôi một cách hằn học. Bởi v́ tôi đă báo được thù, tôi đă cho họ nhận thấy là tôi ngang hàng với họ, những kẻ có hai cẳng đứng hẳn ḥi. Ư tưởng đó làm tôi suưt bật cười thành tiếng. Một người đàn bà sấn đến cạnh tôi vừa chửi vừa định đánh. May mà có một người khác giữ lại:
– Tiên sư nó chứ, chồng bà đâu có ngủ lang với cái thứ mày hởi con giời đánh kia. Bà chỉ cho mấy thanh củi là mày chết bỏ đời.
– Thôi th́ bác chấp làm ǵ. Chị ta dở hơi đấy mà. Đánh chửi lắm nó lại càng khai tầm bậy. Với lại cái mă ấy cũng chẳng sống được đâu. Người như thế làm sao mà đẻ với đái được.
Câu nói đâm vào phổi tôi buốt như một cây kim nhọn.
Tôi nghĩ đến thằng người con trong bụng. Không! Nó c̣n sống, nó đang sống, nó phải sống. Nó đang ngọ nguậy trong tôi, làm sao nó lại chết được. Tôi bằng ḷng chết cho nó sống. Tôi bằng ḷng chết mà không cần oán hờn ǵ ai hết, kể cả anh ta. Mà tôi phải biết ơn mới đúng chứ. Anh ta đă cho tôi dư vị của sự sống. Sự sống tràn trề bùng lên như lửa.
– Không, tôi không chết, các người đi đi.
Tôi hét lên, và mọi người lầm lũi tản ra.Họ vẫn sợ tôi như một con chó dại.
Thế rồi câu chuyện cũng hơi nguôi mặc dầu bụng tôi ngày mỗi lớn. Tôi không lê được nữa. Tôi ở nhà. Mẹ tôi cũng lo ngại bảo với tôi:
– Bầm hỏi bà mụ ở làng th́ bà ấy bảo phải đem mày ra tỉnh mới đủ thuốc.
Người lại chép miệng: Th́ người ta cũng sợ không làm nổi, nhỡ có sao lại khốn cả hai mẹ con.
Tôi phải đi v́ tôi muốn con tôi sống, nó sống để làm người. Mà tôi c̣n tiếc ǵ cái làng này khi người ta nh́n đến tôi như một con người vật.
Lần đi này, tôi có cảm giác sẽ không bao giờ trở về nữa. Giă từ tất cả, căn nhà, bụi tre, đống rạ sau nhà. Tôi chỉ mang đi toàn h́nh ảnh. Những h́nh ảnh se thắt lại trong những cơn đau dữ dội từng hồi.
Vị bác sĩ khám cho tôi xong quay lại bảo nhỏ với cô nữ y tá tay cầm bút ghi chép. Mẹ tôi th́ lo âu nh́n hai người.
– Sản phụ phải ở đây tĩnh dưỡng cho đến ngày sinh nở. Vị bác sĩ nói. Trường hợp này phải mổ để lấy đứa bé ra mới hy vọng cứu cả hai mẹ con. Nhưng t́nh trạng của sản phụ nguy hơn. Dù sao chúng tôi cũng cố gắng.
Không, nó sẽ sống, tôi kêu thầm như vậy. Tôi bằng ḷng hy sinh để nó sống.
Nằm trên giường sắt trắng, tôi như chói mắt v́ sắc trắng của trần nhà và buồn nôn v́ cái không khí của nhà thương. Những sản phụ khác cũng nh́n tôi bằng con mắt tọc mạch. Chắc họ cũng tự hỏi làm sao một người như tôi lại có chửa như họ được. Và loáng thoáng tôi cũng nghe thấy những tiếng xầm x́ từ giường này qua giường khác. Nhưng tôi th́ cần ǵ nghĩ đến họ. Tôi nghĩ đến đứa con tôi, đến cái đêm mà trời như đổ xuống. Da tôi tê đi, ràn rạn như có sự cọ sát của những sợi râu thưa đâm vào má. Mẹ tôi nói:
– Tao lo cho mày, Tư ạ… nhỡ làm sao.
Tôi ngắt lời khe khẽ:
– Bầm khỏi lo, rồi bầm có cháu bế mà. C̣n con th́…
Tôi cũng không nói hết câu nhưng mẹ tôi cũng thừa hiểu.
– Có ǵ bầm nuôi nó.
Giọng nói của tôi nghẹn trong cuống họng, chúng tôi im lặng mỗi người một ư nghĩ. Đêm ấy tôi mơ thấy tôi đi về làng như một người thường. Bằng hai chân. Ai nấy đều chào hỏi tôi như chính tôi cảm thấy từ trước ḿnh vẫn là người thường. Đến nhà th́ có một thằng nhỏ ra đón với mẹ tôi. Trông tôi thằng bé chỉ cười. Mẹ tôi dắt nó đến và bảo: Sao không chào mẹ mày đi. Tôi giơ tay bế nó hôn, rồi hai mẹ con dong chơi trong vườn. Giữa lúc đang đùa với con và đang sống tràn trề hạnh phúc th́ tôi hăi hùng chợt thấy cảnh vật như lớn lên và tôi nhỏ dần, nhỏ dần lại. Một cảm giác ớn lạnh suốt sống lưng và tôi chợt thức dậy. Bấy giờ c̣n là đêm. Đầu pḥng một ngọn đèn c̣n le lói và qua khung kính nhỏ trời sao lấp lánh. Căn pḥng lặng lẽ như một chiếc quan tài.
Tôi đặt tay lên bụng mỉm cười nghĩ đến nó rồi lại ngủ thiếp đi.
by Hư Vô in Tuyển Văn Tags: short story, Truyện ngắn
3 Votes
Nhật Tiến
Mịt mù khói lửa binh đao
Thiên Thần gẫy cánh lạc vào trần gian
– Nào! Một, hai, ba, hấp!
Lưng của Tư Híp khom xuống và thằng Út đứng ở xa, vừa toét miệng ra cười, vừa phóng tới, hai cánh tay gầy guộc và đen đủi của nó ôm chầm lấy cổ anh, đồng thời cái mông ốm tong teo của nó theo đà phóng tới. Trong một thoáng, thằng bé đă bíu gọn gàng được trên mảng lưng to như cánh phản của anh nó, như một con nhái bấu trên một ống tre vầu. Tư Híp xốc lại ḿnh một lần nữa cho chắc ăn rồi đứng dậy. Gă hỏi:
– Tè rồi chưa?
Thằng bé đáp lại bằng cách nhún nhẩy như nó đang ngồi trên ḿnh một con ngựa. Anh nó tiếp:
– Mày vô trỏng mà đái dầm người ta cắt cu.
Vừa nói gă vừa nghiêng ḿnh xuống nhấc cái tay nải lên đeo ở cánh tay. Gia tài của anh em gă chỉ có thế. Vài cái quần áo, một mảnh chăn chằng đụp và một cái mùng rách bươm. Gă đảo mắt nh́n căn buồng tối tăm như hũ nút một lần cuối với vẻ quyến luyến rồi khom lưng bước qua cánh cửa thấp và hẹp. Ở ngoài sân đất, bà cụ chủ nhà đă đợi sẵn với quả chuối trong tay. Bà trao cho thằng Út với vẻ tŕu mến, rồi hỏi:
– Anh Tư đi rồi bao giờ về?
Tư Híp đáp:
– Ư chà, chắc là lâu vài ba năm.
– Rồi cũng được nghỉ phép chớ bộ đánh nhau hoài sao?
– Có chứ! Tới chừng có dịp là cháu về thăm cụ ngay.
Bà cụ nh́n thằng Út thở dài:
– Vậy là anh nhất định kéo nó đi theo thiệt đó à. Vô đó ai người ta chịu?
Tư Híp mỉm cười:
– Hổng chịu th́ cũng đành vậy thôi chớ, cháu bỏ nó mà đi th́ lấy ai nuôi nó? Ḿnh cứ tŕnh bày hoàn cảnh th́ rồi mấy ổng cũng phải thông cảm cho ḿnh chớ.
Vừa nói Tư Híp vừa xốc lại thằng Út trên vai. Gă đứng tần ngần bên cạnh bà cụ một giây rồi chậm răi đi ra cửa. Bà cụ lặng lẽ theo sau. Phút chia tay chẳng có ǵ thế mà bịn rịn. Dầu sao th́ anh em thằng Tư Híp cũng đă chui rúc ở đây mấy năm rồi. Đối với họ, bà cụ coi như con cháu trong nhà. Ra tới ngoài, bà cụ mới móc ra tờ giấy bạc nhét vào túi áo thằng Út. Tư hỏi:
– Cái ǵ thế?
– Để cho nó ăn quà, tội nghiệp.
Tư Híp lúng túng cám ơn trong khi ấy thằng Út đă tẻm hết một nửa quả chuối và vất nguyên cái vỏ ra thềm đất. Bọn trẻ con đang chơi nhộn nhịp ở ngoài ngơ bỗng ùa lại. Một vài đứa hét:
– Ê! Út, mầy đi đâu đó mậy.
Út nhấp nhổm trên lưng anh và giơ tay lên vẫy. Tư Híp trả lời thay em:
– Đi quân dịch đây. Đứa nào khoái bắn súng th́ theo tao.
Cả bọn nhao nhao:
– Tôi!
– Tôi!
– Tôi! Tôi nè!
Thế là cả bọn nó xúm xít bu lấy anh em Tư Híp như một chùm sung rồi cả chùm sung đó ùn ùn kéo nhau đi chật cả ḷng ngơ. Tư Híp phởn chí toét miệng ra cười. Gă cất giọng ngêu ngao:
Vài hàng gởi anh tŕu mến
Vừa rồi làng có truyền tin
Nói rằng quốc gia đang mong
Đi quân dịch là thương ṇi giống.
Đường Vào Trần Gian
Đám đông ra tới đường cái th́ gặp một vụ đánh lộn. Thế là lũ trẻ túa lên chạy. Trong chớp mắt chỉ c̣n anh em Tư Híp đứng một ḿnh ở bên vỉa hè. Thằng Út nhấp nhổm định đ̣i tụt xuống, nhưng anh nó đă vội nói:
– Ư! Ḿnh đi quân dịch mà. Đâu có theo tụi nó được.
Út hậm hực lúc lắc trên vai anh nó một chút rồi lại ngồi yên. Nửa quả chuối c̣n lại bây giờ nó đă tẻm nốt và chùi bàn tay lên vai áo của anh nó. Gă đàn ông thủ thỉ:
– Từ bây giờ ḿnh phải tập vô kỷ luật th́ mới được. Nhà binh ác ôn lắm mày biết không.
Thằng Út buồn bă không trả lời nhưng anh nó vẫn tiếp:
– Nghĩa là ḿnh phải theo lời mấy ông sĩ quan. Mấy ổng thổi toe một tiếng c̣i là phải sắp hàng ngay cái tróc, thổi toe một tiếng nữa là im lặng như điên, toe cái nữa là hấp nhào vô tập tành ngoan ngoăn, chăm chỉ. Mà điều đó phần tao. C̣n mày khỏi! Đếch phải sắp hàng sắp lề ǵ hết ráo. Cho mày chạy chơi như điên, chỉ cần tao đi đâu mày lót tót theo đó là “năm bờ oăn” rồi, nghe Út!
Út chẳng đáp v́ nó đang nh́n quả bóng xanh đỏ bay phất phơ trên tay một thằng bé bán bóng mới xuất hiện ở bên kia đường phố. Sự im lặng của nó làm Tư Híp phải ngoái lại nh́n. Gă cằn nhằn:
– Đếch nghe ǵ cả, ông nội! Bộ ông nội tưởng cóc có ǵ quan trọng lắm sao. Vô đó mà ông láng cháng làm trật lất th́ họ ghét họ cắt cu. Lính thứ thiệt chớ bộ rỡn với ông sao?
Vừa nói gă vừa xốc lại thằng bé, đổi cái tay nải sang tay bên kia cho bớt mỏi, rồi gă lại thủ thỉ:
– Phải nhớ đó nghe. Hể mà ai đụng tới th́ mày phải gào to lên, gào chừng nào tao nghe tiếng, tao chạy tới th́ thôi. Mà ư chà! Cái ǵ chớ cái gào th́ đếch cần phải dặn ông kỹ. Cái họng nhà ông mà gang ra th́ cả nước phải điếc tai.
Vừa nói, Tư Híp cười h́ h́. Hai hàm răng của gă nhăn ra như răng ngựa. Lớp thịt ở hai bên má của gă nhúm lại, đội cho vành mi dưới trồi lên hàng mi trên, khiến cặp mắt của gă đă bé lại càng bé thêm. Chả trách hàng xóm người ta không kêu tên thật của gă mà chỉ gọi gă là Tư Híp. Người ta không biết dĩ văng của Tư như thế nào, nhưng chỉ biết Tư sống độc thân với thằng em ruột vừa gầy vừa choắt, so với gă thật là một sự tương phản mạnh mẽ. Tư Híp quí em như vàng. Điều mà gă lo sợ nhất là sau này, nếu gă chết đi, để lại một ḿnh nó bơ vơ trong cuộc đời th́ nó sẽ không biết làm ǵ để xoay xỏa lấy đời sống, Tư sợ cái h́nh ảnh đó lắm, và gă thường cầu trời cho đừng bao giờ xẩy ra cái chuyện khủng khiếp như thế cả. Buổi tối khi đi làm về, Tư ít đi chơi hay đi nhậu lai rai, gă chỉ thích ở nhà đùa nghịch với thằng Út trong bóng tối lờ mờ của ngọn đèn dầu hôi đặt trên vách gỗ. Nhưng Út th́ không khoái nghe gă rủ rỉ chuyện tṛ bằng sự chạy lồng lên như chó điên với bọn trẻ ở trong ngơ. Thành ra nó chỉ láng cháng với anh nó một lát là lại t́m cách chuồn đi mất biệt. Tư Híp nằm buồn t́nh, cằn nhằn một ḿnh trong bóng tối rồi chỉ một chốc gă đă lăn ra ngủ. Giấc ngủ đến với gă quá dễ dăi như bản tính dễ dăi của gă. Gă không mong ǵ hơn là được kéo dài cuộc sống b́nh thản như thế cho đến trọn cuộc đời. Thằng bé cứ bé như thế măi, và gă th́ lúc nào cũng khỏe mạnh để làm được thêm nhiều, bữa cơm chiều sẽ chẳng có vài đồng thịt quay th́ cũng có mấy khoanh tiết nóng cho thằng Út.
Thế là gă măn nguyện vô cùng rồi.
Nhưng vào một đêm có lính xét sổ gia đ́nh và gă bị chớp lên xe v́ gă ở trong tuổi quân dịch. Gă như điên lên khi thấy rằng chẳng cần đợi chờ lúc gă chết đi th́ h́nh ảnh bơ vơ của thằng Út mới thực sự trở về. Gă đă van nài lạy lục tất cả mọi người, nhưng chẳng có ai nghe lời trần t́nh của gă. Cuối cùng gă phải tự thoát thân lấy bằng cách liều lĩnh nhẩy ùm xuống lạch nước khi được dẫn qua cây cầu khỉ và lặn một hơi qua những gậm nhà sàn tối tăm để thoát thân sang tận bên kia. Bữa đó trở về, gă nằm ngất ngư hết mấy hôm v́ uống no một bụng toàn nước sông đen ng̣m, sặc mùi sú khí.
Sau hôm đó, gă tự nghĩ rằng thà đem thằng Út vô lính cùng với gă c̣n hơn là lại tới một hôm nào đó người ta bắt giải gă đi một ḿnh, để thằng Út bơ vơ, không ai chăm nom săn sóc.
Thế là gă gom góp đồ lề, sửa soạn hành lư để lên đường thi hành nghĩa vụ công dân. Hành trang của gă gồm có:
– Bốn bộ quần áo
– Một cái mền
– Một cái khăn mặt
– Một đôi dép cao su
– Và thằng Út năm nay vừa tṛn sáu tuổi.
Ở quân vụ thị trấn, người ghi danh sách không nín được cười trước cái cảnh tay bồng tay mang của Tư Híp. Anh ta la lên:
– Trời ơi! Sao anh không đem cả vợ lớn vợ bé đi luôn có hơn là xách theo mỗi thằng nhỏ nầy.
Tư Híp găi đầu găi tai:
– Xin xếp thông cảm giùm. Em chưa có vợ.
– Chưa có vợ mà bế con vô hả?
– Dạ không phải! Nó là em.
Người đàn ông giận dữ:
– Em hay cháu hay chắt th́ cũng phải để nó ở nhà chớ đi lính đánh giặc chớ bộ đi nghỉ mát sao mà bồng bế nhau um sùm tới đây vậy.
– Dạ để nó ở nhà th́ không có ai nuôi. Nó c̣n con nít quá mà xếp. Xin xếp thông cảm giùm em..
– Cảm với cúm ǵ. Rồi anh coi, vô trại nhập ngũ người ta tống nó ra c̣n thêm tội cho nó hơn nữa.
Tư Híp đặt ngay thằng bé xuống, chấp hai tay định xá một xá, nhưng nghe lời dặn của anh, thằng Út nhất định không chịu rời cái lưng êm ái của anh nó. Hai tay nó níu chặt lấy cổ Tư Híp c̣n hai chân th́ nó quắp chặt lấy mạng sườn khiến Tư Híp giằng cũng không ra và cử chỉ lễ phép của hắn trở nên lúng túng. Người đàn ông ngước mắt lên nh́n thân h́nh cơi của thằng bé với bộ mặt vêu vao đen thui thủi rồi bỗng chép miệng thở dài. Ông ta gơ cái bút ch́ lên trán Tư Híp rồi nói:
– Không bảo đảm đâu đó nghe! Xuống đó người ta đuổi, tôi mặc kệ đa…
Mặt Tư Híp tươi hẳn. Gă biến ngay thành con ngựa nhẩy quẫng lên, Tư xóc thằng Út trên lưng khiến nó khoái chí toét miệng ra cười và quắp chân thêm chặt hơn nữa. Lần này Tư Híp phải la lên:
– Thôi đi Ba. Nới nới ra chút giùm. Bộ tôi làm ngựa cho Ba cỡi suốt ngày đó sao.
Vừa nói gă vừa gỡ thằng bé, đặt xuống sàn đá hoa rồi vươn vai răng rắc. Mặt gă rạng rỡ hẳn lên. Nh́n đâu gă cũng thấy niềm vui chan ḥa. Cử chỉ của gă cũng trở nên khép nép như để biểu lộ thêm ḷng biết ơn của gă đối với sự dễ dăi mà người ta đă dành cho gă.
Một lát sau gă được xua vào đứng ở một góc sân cũng với mấy chục người khác. Thằng Út lót tót đi theo. Mắt nó dáo dác nh́n cảnh vật chung quanh với cặp mắt ṭ ṃ. Rồi chỉ một lát nó đă tót lại sờ mó những chiếc xe bóng loáng đậu ven bờ tường hay đứng ngẩn người ra ngắm khẩu súng lục trên dây lưng của người lính ngồi gác giữ an ninh gần đó. Sự táy máy của nó làm Tư Híp vừa cằn nhằn vừa ch́a cái lưng ra nói:
– Thôi, mời bố phốc lên đây. Bố mà cà rà ra đó người ta tống ra ngoài đừng có mà ḥng xin ai nữa.
Thằng Út nheo mắt nh́n anh mỉm cười. Nó lùi ra xa ba bốn bước để lấy đà rồi mới nhào người lại như kiểu anh hiệp sĩ trong phim cao bồi phóng ḿnh lên lưng ngựa. Lúc Tư Híp đứng dậy th́ nó chồm lên, thúc đùi vào mạng sườn của anh nó rồi cười như nắc nẻ…
Vào đến trại nhập ngũ, càng thấy đông người, Út càng trở nên nghịch ngợm. Giữa đám đông toàn thanh niên trai tráng, bóng dáng loắt choắt của nó bỗng trở thành một h́nh ảnh ngộ nghĩnh và đặc biệt thu hút được sự chú ư của mọi người. Suốt ngày nó nhẩy quẵng lên như con chó động cỡn, len lỏi hết đám đông này đến đám đông khác, la cà ở khu này tới khu khác, khi mệt mỏi nó lại t́m về chỗ của Tư Híp mà nằm lăn ra ngủ một cách dễ dăi. Trời nắng như thiêu đốt. Tư Híp kê đầu của nó lên chiếc tay nải rồi phủ người nó bằng tấm mền hôi và bẩn để kiếm chút bóng mát. C̣n gă th́ ngất ngư sau một ngày chờ đợi mệt mỏi. Mặt gă đỏ rừ. Mồ hôi tháo ra đầm đ́a ở mặt và ở cổ. Miệng gă khô đắng lại. Suốt từ sáng gă chỉ dám liều ra quán uống có chai nước ngọt vào lúc trời nắng gay gắt nhất. Chai nước ngọt được chia làm hai. Non một nửa cho gă, và già một nửa nhường cho cái bụng ỏng kếch sù của thằng Út. Giờ ăn, gă được lănh một phần cơm với hai miếng thịt. Gă tưới thực nhiều nước thịt kho để cơm được chan bằng thứ nước mằn mặn. Gă tưởng phải nhường phần cho thằng Út nên không được no, nhưng đến lúc chỉ lùa được hai muỗng vào miệng, gă đă thấy cổ họng ḿnh bứ lại. Cái khát làm cho gă hết cả đói. Môi gă rộp lên, miệng đắng nghét, cặp mắt đỏ ngầu. Chưa bao giờ gă lại mong trời mưa đến như thế. Nhưng trời trong xanh và cao thăm thẳm. Không có một làn mây, không có một ngọn gió, bốn bề chung quang chỉ hầm hập hơi nóng. Hơi nóng làm héo úa những cọng cỏ mọc ngổn ngang trên nền đất, làm khô bỏng những lớp cát rải rác trên lối đi, làm cả lớp mái tôn của dẫy nhà chật ninh ních những người như cong lên, vênh lại.
Sự sinh hoạt ồn ào lúc buổi sáng cứ theo sức nóng của buổi trưa mà ch́m dần trong êm ả. Sự êm ả bức bối, nực nội, mệt mỏi và ră rời, chỉ đến lúc chiều dần xuống, cái nóng dịu đi, những ngọn gió thần tiên bắt đầu thổi hây hây trong bầu không khí dịu mát, th́ tiếng ḥ hét, nói cười lại trở về và kéo dài liên miên cho đến đêm khuya.
Bữa cơm sáng thằng Út chỉ ăn vă đúng có hai miếng thịt kho. Đến chiều nó ngắm nghía mấy sợi măng sào trên bát cơm nguội lạnh rồi lắc đầu và vùng lên chạy. Tư Híp chẳng kịp phân trần hay khuyến khích sự can đảm chịu đựng của nó th́ bóng dáng loắt choắt của nó đă mất biến ngay trong đám người đứng ngồi ngổn ngang phía trước mặt.
Măi đến lúc sẩm tối, Út mới tha thẩn đi về. Bộ điệu của nó có vẻ như mới được ăn no, tay nó cầm một mớ nút chai. Nó ngồi xuống nệm cỏ chơi đánh phén một ḿnh chán rồi nằm phưỡn rốn ngửa mặt lên nh́n bầu trời bắt đầu lấp lánh mấy v́ sao ướt mới mọc. Bầu không khí bây giờ lại dịu hẳn đi. Gió mát thổi lồng lộng làm tung những sợi tóc ḷa x̣a trên trán và má của Tư Híp. Sự khoan khoái hiện tại xen với nỗi cực nhọc của suốt một ngày chờ đợi hoàn tất mọi thủ tục khiến cho gă thiu thiu buồn ngủ. Gă gối đầu lên cái tay nải, một chân của gă khều về phía mộng đít của thằng Út như để gă cảm thấy yên tâm trông coi nó ngay cả trong giấc ngủ, c̣n hai tay của gă ruỗi ra thật dài. Gă sung sướng nhắm nghiền hai mắt để cho từng ngọn gió lùa qua cổ áo mơn man ở khắp ngực và bụng. Cứ như thế, chỉ trong khoảnh khắc gă đă quên bẵng khung cảnh ồn ào trước mặt và cả cuộc đời dở dang của gă để ngáy như kéo gỗ.
Trong giấc mơ, gă thấy ḿnh bơ vơ giữa một khoảng trời ngùn ngụt lửa cháy và tơi bời bom đạn. Tiếng đạn nổ, tiếng người la, tiếng động cơ gầm thét trong bầu trời đỏ rực, gă thất thanh gọi tên thằng Út nhưng chung quanh gă chỉ có những h́nh thù đầy máu me chạy nhẩy hỗn loạn như những h́nh nhân gớm ghiếc. Tư Híp rú lên thất thanh và gă choàng dậy nhớn nhác nh́n quanh. Bên tai gă tiếng súng máy, tiếng động cơ vẫn ầm ĩ nổ rôn. Gă nhận ra những âm thanh đó phát ra từ chiếc máy phóng thanh và ở gần đó người ta đang chiếu cho tân binh quân dịch coi một cuốn phim giải trí. Gă hoàn hồn giơ bàn tay lên vuốt những giọt mồ hôi vă ra ở trần và ngực.
Thằng Út bây giờ cũng đă biến đi đằng nào. Chắc nó đă len lỏi vào đám đông trước mặt để nh́n cho rơ những h́nh ảnh nhấp nháy nhức mắt trên tấm khung vải xộc xệch căng bằng những sợi dây buộc trên xà gỗ. Tư Híp lơ đăng nh́n về phía đó một lát rồi lại nằm xuống. Gă cảm thấy cơ thể ră rời mệt mỏi và trí óc trĩu nặng những nỗi lo âu thấp thỏm. Gă nghĩ đến những đêm nằm nghe tiếng súng nặng nề làm rung chuyển nhà cửa trong thành phố, những trái hỏa châu bắn lên soi sáng vàng úa trên mặt đường nom thê thảm như những cây nến chết chóc sừng sững leo lét ở giữa bầu trời. Gă tự hỏi rồi ngày mai gă sẽ làm được ǵ và phải làm những ǵ. Nhưng đối với gă, dù có xẩy ra bất cứ điều ǵ gă cũng sẽ chịu đựng tất cả, miễn là anh em gă c̣n được gần nhau, thằng Út không phải bơ vơ trong mớ tuổi nhỏ nhoi của nó.
Nghĩ đến thế, bỗng nhiên Tư Híp thấy sốt ruột. Gă trở ḿnh vài ba lần rồi thốt nhiên nhỏm dậy. Gă cố nghển cổ lên nh́n, cặp mắt hướng về phía đám đông như muốn chọc thủng bóng tối để t́m bóng dáng loắt choắt của thằng em. Nhưng đám người đứng đông ngh́n nghịt khiến gă thấy ngay khó mà t́m ra được thằng Út trước giờ vui giă đám. Chán nản, Tư Híp lại tiếp tục nằm ngửa mặt nh́n lên bầu trời lấp lánh mấy v́ sao. Không gian thật hoàn toàn êm ả nếu thỉnh thoảng không có những đốm đỏ của từng chiếc máy bay di chuyển nặng nề qua vùng trời trước mặt. Rồi chỉ một lát, có tiếng bom ầm ĩ vọng về. Tiếng bom thật xen lẫn với tiếng súng giả nổ ṛn ră trên màn bạc. H́nh ảnh của những vùng đất bị cầy, xới, khoét, phá xen lẫn với những đám lửa ngùn ngụt cháy. Những rừng cây xơ xác, những làng xóm hoang tàn như điên đảo, quay cuồng trong đầu óc của Tư Híp khiến gă thấy ḿnh như bị ném vào một cơn lốc lớn, ở trong đó con người nhỏ bé của gă bị rang phỏng lên, đầu óc căng nứt ư nghĩ chập chờn, và gă bắt đầu cảm thấy ḿnh đang tách rời cuộc sống hiện tại để đi vào một giấc ngủ chập chờn, mộng mị.
Đến lúc gă tỉnh dậy v́ sương đêm ướt lạnh cả mảng lưng dưới nệm cỏ th́ bốn bề đă trở nên im lặng hoàn toàn. Bên tai gă chỉ c̣n tiếng những con muỗi vo ve tạt đi tạt lại ở cổ, ở má và chân tay. Phía đằng xa, trên những tấm hàng rào kẽm gai trải thẳng tắp trên vùng đất rộng bao la, những ngọn đèn ủ rũ hắt xuống một thứ ánh sáng vàng vọt, héo úa. Tư Híp quờ quạng tay sang hai bên và gă bắt gặp thằng Út lúc nầy đang rúc đầu vào chiếc tay nải ngủ cách ngon lành. Khuôn mặt của nó bây giờ nom b́nh thản và thơ ngây một cách tội nghiệp. Tư Híp nghĩ đến cái giường ấm cúng trong căn buồng ấm cúng ở nhà. Gă bỗng thấy ḷng dâng lên một niềm thương vô hạn trước sự gian truân mà thằng Út đang phải chịu đựng. Gă vội kéo nó nằm sát lại gần rồi rũ tấm mền ra đắp lên bụng nó. Trong giấc ngủ, thằng Út trông như một con chó nhỏ nằm mệt vùi sau một ngày rông dài, chạy nhẩy…
Những ngày tiếp theo, anh em thằng Út vượt qua trót lọt tất cả những chặng đường để vẫn c̣n được ôm nhau trong giấc ngủ. Chẳng ai nỡ dứt thằng bé loắt choắt ra khỏi t́nh thương của anh nó cả. Thật sự th́ Út thừa đủ tinh khôn để tự lo lấy được cho ḿnh. Ban ngày, trong lúc Tư Híp phải rời em làm phận sự th́ Út lảng vảng ở dưới khu nhà thầu. Nó kết bạn với hầu hết mọi người làm việc ở đó. Chẳng cần để anh nó phải nhường nhịn, mỗi ngày Út cũng xoay xở được hai bữa cơm no. Thường thường Út chỉ trở lại t́m anh vào lúc trời tối hẳn. Ở giai đoạn đầu, Tư Híp chưa phải vất vả học tập bao nhiêu nên ban đêm hai anh em vẫn có thể la cà đây đó hay nằm trên giường tán róc trước khi ngủ. Cũng có nhiều hôm Út đi biệt hai ba ngày liền không trở về. Lần đầu tiên Tư Híp tưởng nó bị tống ra khỏi trại nên chạy đi xông xáo t́m kiếm và bỏ cơm đúng hai ngày.
Nhưng rồi bỗng nó lại lù lù, dẫn xác trở về trong bộ quần áo không mới lắm nhưng khác lạ.
Thằng ranh con thế mà tài. Mái tóc sù lên như ổ quạ rối của nó đă được hớt lên sạch sẽ. Trong túi của nó đă thấy rủng rẻng mươi đồng tiền cắc. Sự chĩnh chạc, phong lưu của nó khiến gă đàn ông quên cả buồn, quên cả giận. Gă đá phốc ngay vào cái lon sữa ḅ ở gần đó như chứng tỏ cơn giận gă trút hết cả vào đó, rồi gă hét lên:
– Thằng mắc dịch, mày đi đâu tao kiếm hụt hơi muốn chết mà không ra.
Út mỉm cười, móc túi lấy ra chiếc kẹo chanh đưa lên khoe rồi thản nhiên bóc giấy bóng và cho vào miệng. Tư Híp hỏi gặng:
– Mày đi đâu vậy Út?
Út giơ ngón tay chỉ về phía trước mặt, không trả lời. Miệng của nó c̣n mắc lúng búng với viên kẹo thơm phức. Gă đàn ông hậm hực một lát rồi nói:
– Coi chừng cà rà cho lắm vào mấy ổng sút cho một cái là bay về tới nhà đấy nhóc con. Lần sau th́ cấm đấy, nghe chưa.
Nhưng lời nói của Tư Híp đối với Út cũng chẳng khác nước đổ đầu vịt. Thằng bé vẫn ham chơi, vẫn chạy nhẩy như con chó động cỡn, và từ hôm đó về sau lâu lâu nó mới chịu nằm ngủ gọn trong ḷng anh một lần. Một hôm Tư Híp bắt gặp nó theo chân hai người đàn bà, một già một trẻ, khiêng một sọt su su từ chỗ đậu xe xuống nhà bếp.
Lúc đó Tư Híp đang làm tạp dịch ở ngoài hàng rào. Gă chú ư đến người thiếu nữ khiêng sọt vừa đi vừa nô với thằng Út. Tiếng cười trong trẻo của hai người làm ấm cúng hẳn khung cảnh buồn chán ở chung quanh với những mái tôn thấp, những hàng rào kẽm gai chạy dài và những chiếc mũ sắt thấp thoáng trong từng lô cốt. Khuôn mặt của nàng đầy quyến rũ với nước da ửng hồng, từng giọt mồ hôi chẩy vă xuống hai g̣ má c̣n dính những sợi tóc dài và ướt. Dưới vầng trán phẳng, cặp mắt bồ câu long lanh sáng. Nàng cười tươi như bông hoa buổi sáng và giọng nói lanh lảnh của nàng bỗng gieo vào ḷng gă đàn ông nhiều cảm xúc xao xuyến.
Thằng Út mải đùa nên không để ư đến anh nó. Nhưng h́nh như thiếu nữ nhận ngay ra được Tư Híp. Nàng ghé vào tai Út th́ thào và Út reo to lên quay lại nh́n về phía hàng rào. Nó giơ bàn tay lên vẫy vẫy. Tư Híp bối rối vẫy lại. Mắt gă vẫn không rời khuôn mặt của người thiếu nữ lúc tiến gần ngang qua chỗ gă đứng. Gă bắt gặp cái nh́n soi mói của nàng hướng về phía gă. Điều đó làm gă lúng túng vô cùng. Gă không dám nh́n ai nữa mà chỉ cúi vội xuống vờ lúi húi trong công việc.
Đến tối, gă thủ thỉ với Út trên giường nằm:
– Ai khiêng sọt su su hồi chiều đó, Út?
Út đáp:
– Chị Hiên nhà bếp đó
– Mầy quen hả?
– Quen
– Rồi mầy nói hay sao mà cổ cũng biết cả tao.
– Biết chớ! Em chỉ anh cho cổ mấy lần.
– Thiệt không?
– Thiệt!
– Mầy kỳ thấy bà, khi không “chỉ” tao làm ǵ, làm tao mắc cỡ muốn chết.
Út yên lặng không đáp khiến Tư Híp chờ lâu không được nên lại tiếp tục hỏi:
– Mầy chỉ tao làm sao Út?
– Th́ chỉ vào anh đó.
– Rồi mầy nói chi?
– Chả nói ǵ hết.
– Ngu thấy bà! Chỉ rồi th́ cũng phải nói lai rai chớ bộ, im th́ ai mà biết.
Út mỉm cười:
– Thế th́ em chẳng có nói cái ǵ hết.
Sự ngu độn của nó làm Tư Híp bực ḿnh. Gă vặc lên:
– Không nói cái ǵ hết mà cổ lại biết tao là anh mày. Thằng ngu quá đi!
– Vậy th́ em có nói. Em nói anh Tư của em đó.
Mặt Tư Híp tươi lên. Ḷng gă bỗng rung động. Gă hỏi ḍ một cách hồi hộp:
– Thiệt không?
– Thiệt!
– Ừ! Rồi cổ bảo sao?
– Không bảo sao hết đó.
Tư Híp thất vọng, vén đùi lên găi sồn sột. Một lát gă tỉ tê:
– Vậy từ hồi đó tới giờ, mầy ăn uống ở đó, đó hả?
– Ừ!
– Bộ mầy xin hay sao!
– Em không xin mà đều cổ cứ giữ lại.
– Kỳ! Không quen mà giữ lại.
– Thiệt đó!
Mặt Tư Híp tươi lên lần nữa. Gă nói:
– Rồi mầy nói sao?
– Chả nói sao hết.
– Mầy nói ngang như cua đó. Bộ chả nói, cứ việc xông đại vô ăn cơm nhà người ta đó chắc.
– Chớ sao. Người ta mời ḿnh mà.
– Mời sao?
– Mời là mời chớ c̣n mời sao. Anh hỏi kỳ thấy bà.
Nói rồi Út giận dỗi nằm quay lưng về phía Tư Híp, co hai tay lên đầu nhất định không nói nữa. Thái độ của nó làm Tư Híp ngán ngẩm. Suốt đêm hôm ấy, Tư trằn trọc măi không ngủ. H́nh ảnh của người con gái đă gieo vào ḷng gă biết bao nhiêu nỗi niềm xao xuyến.
Những ngày sau đó, cũng có một vài dịp Tư được đối diện với nàng, nhưng gă không thể nào cất lời nói được với nàng một lời nào cả. T́nh yêu của gă chỉ biểu lộ qua cặp mắt nồng nàn say đắm mà gă chăm chú nh́n nàng vào những lúc nàng không nh́n gă. Gă biết ḿnh quá nhút nhát nhưng gă không thể vượt qua được cái trở lực đó. Thấm thoắt hơn hai tháng trôi qua, chương tŕnh học của gă mỗi ngày một thêm bận rộn và gay go. Có khi suốt cả một tuần gă không c̣n có dịp để tâm tới cả thằng Út. Măi tới một hôm vào ngày nghỉ, gă mới đi t́m nó và gặp Hiên đang ngồi gọt su su với nó ở đầu hè. Lần này gă lấy hết can đảm để nói được một câu:
– Tôi cám ơn cô nhiều lắm, cô Hiên ạ..
– Cái ǵ anh Tư
Tư bắt đầu thấy lúng túng, mặt gă nóng rực lên. Gă ấp úng:
– Thằng Út! Thằng Út đó…
– Làm sao, anh?
– Nhờ cô đă nuôi dùm nó, tôi cám ơn cô vô cùng…
– Thôi, anh cho nó làm con nuôi má tôi đi! Má tôi cũng thương nó lắm đó..
– Thiệt không?
– Thiệt chớ!
– Mầy chịu không Út?
– Chịu!
– Vậy th́ tôi cũng chịu đó. Nay mai tôi sắp đi rồi. Cho nó theo chẳng biết có yên không?
Mặt Hiên đang tươi bỗng buồn hẳn đi. Nàng cố nén tiếng thở dài:
– Tôi cũng đă nghĩ đến đó rồi. Đem nó vô đây th́ dễ chớ mang đi trận sao được
Tư đứng im lặng, tần ngần. Thấy gă có vẻ buồn, Hiên an ủi:
– Anh đi yên chí. Tôi coi nó như em ruột mà.
Tư nói:
– Vậy th́ may cho tôi quá. Rồi những kỳ được nghỉ phép, tôi sẽ về thăm cô và nó luôn.
Hiên ngẩng mặt lên nh́n. Trong ánh mắt của nàng bỗng chứa chan niềm thương xót. Nàng mấp máy định nói ǵ nhưng rồi lại thôi. Thốt nhiên giữa hai người như có một khoảng ngăn cách nặng nề mà Tư Híp cảm thấy như bị ám ảnh bởi chiến tranh, bởi bom đạn và bởi những mạng sống bất trắc của cuộc đời người lính chiến. Điều đó khiến gă không muốn phát biểu nhiều hơn. Gă lặng lẽ ngắm hai bàn tay mềm mại của người thiếu nữ thoăn thoắt trên những lớp vỏ xanh rờn của trái su su. Một lát sau gă tức tưởi từ giă ra về.
Đêm hôm ấy gă lại trằn trọc không ngủ. Có lúc gă lại muốn im lặng để khỏi ràng buộc bất cứ ai vào cuộc đời gian lao sắp tới của gă. Chưa bao giờ gă cảm thấy tủi thân và cô độc, như đêm đó. Ngay cả thằng Út đứa em ruột thịt của gă mà gă tưởng như không bao giờ rời xa lại cũng như đang sắp sửa vuột khỏi cuộc đời gian lao của gă. Đêm hôm nay thằng Út không thấy trở về. Có lẽ nó quấn quít ở bên cạnh Hiên hay ngủ vùi ở một chỗ nào đó trong gian nhà ấm cúng của nàng. Gă bỗng thèm được ôm nó vào ḷng, muốn được nghe giọng nó nói, tiếng nó cười và được trông thấy những vẻ láu lỉnh trên khuôn mặt vêu vao đen đủi của nó. Lần đầu tiên trong cuộc đời gă ôm mặt khóc thúc thít.
Sau hôm đó trở đi Hiên đối với Tư có vẻ gần gũi hơn. Nàng thường gởi thằng Út những món quà vặt vănh khi th́ một trái cam, khi th́ gói thuốc lá, nhưng tuyệt nhiên Hiên không nhắn ǵ thêm cho Tư cả. Nhưng dù sao những món quà thân yêu ấy cũng đượm vẻ đầm ấm và lôi kéo thời gian đi quá mau. Ngày măn khóa, Hiên mời gă đàn ông đến ăn cơm vào một buổi chiều. Gă náo nức chờ đợi.
Lần đầu tiên từ ngày nhập ngũ, gă thuê giặt bộ đồ treillis để được người ta sịt hồ lên đó và ủi cho thẳng nếp. Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, gă lại cầm bộ đồ cứng như mo nang lên ngắm nghía. Gă đă h́nh dung ra h́nh ảnh tươm tất, gọn ghẽ, oai nghi của gă ở trong bộ đồ đẹp đẽ đó.
Trước kỳ hẹn hai ngày, gă lại chịu khó đi hớt tóc, mặc dù lần hớt trước đây mới chỉ được gần hai tuần lễ. Hai ngày hẹn cuối cùng đối với gă dài như thế kỷ. Gă mong nó tới, rồi lại mong nó chậm chậm đừng vội xẩy ra, và rút cục gă lại thấy giờ, phút ḅ đi quá nặng nề đến độ như thời gian đă ngừng lại. Nghĩ đến Hiên, tim gă đập rộn ràng, ư nghĩ của gă xáo trộn, và chân tay của gă bắt đầu bối rối. Chính v́ thế mà gă thích được ngồi riêng ra một chỗ để nhẩm lại những điều mà gă sẽ nói với nàng. Ngày mai, ngày kia trên đường hành quân đầy cát bụi, biết c̣n lúc nào rảnh rỗi để về thăm chốn cũ, người xưa. Cho nên nói thẳng với nàng là điều tất nhiên rồi . Nhưng nói thế nào, nói làm sao, nói những ǵ? Ôi, lần đầu tiên Tư Híp bị rơi vào một vấn đề gai góc mà không một ai có thể giúp đỡ gă được.
Đă có lúc Tư chong đèn cầy, kê giấy lên thùng gỗ để viết cho Hiên một lá thư. Nhưng nét chữ vụng về của gă không đem lại cho gă niềm tin tưởng nào. Không hiểu sao, Tư có cảm giác như văn hóa của Hiên cao hơn ḿnh. Như vậy th́ đường vào t́nh yêu theo ư gă, không phải là con đường “văn hóa”. Nó cũng không phải là con đường “chính trị”. Bởi v́ với một bữa cơm ngắn ngủi, gă không có cách nào, mà cũng chẳng có tài cán ǵ để đưa nàng vào thế giới t́nh yêu bằng những đ̣n phép chính trị cả. Cuối cùng, nát óc quá, gă phải đi tới kết luận là phải làm liều. Chỉ một cái cầm tay, một câu nói cộc lốc “Tôi thương cô, cô có thương tôi không”, là gă thấy có vẻ dễ dàng nhất. Miễn là biết liều, mặc dầu cái liều t́nh cảm này c̣n khó gắp mười lần cái liều ôm súng lao vào vị trí địch.
Rồi như để đo cái mức nguy hiểm của sự liều lĩnh đó đên chừng nào, Tư hay ḍ hỏi thằng Út về thái độ của Hiên. Gă hỏi
Mày ưa nói chuyện với chị Hiên thường hôn?
Út đáp:
– Thường!
– Nói kí ǵ?
– Nói kí ǵ th́ ai mà nhớ.
– Thằng ngu hôn! Hổng nhớ mười th́ cũng nhớ một chớ.
– Thế th́ thiếu ǵ.
Mặt Tư tươi lên:
– Ờ! Phải vậy chớ. Nói nghe chơi.
– Chỉ kể “chiện”thanh xà, bạch xà, chiện ông Hoàng ốc, chiện…
Tư ngắt lời:
– Cái đó th́ nói làm chi. Tao nói là nói chuyện mầy, chuyện tao, chuyện b́nh phẩm này nọ. Như thể chị đó khen mầy ngoan hay mầy hư, mầy mất dạy hay đạo đức, tao..tao… bảnh hay không bảnh ấy chớ.
Út phá lên cười:
– Ư! Anh th́ bảnh với ai. Chỉ la anh cù lần!
Mặt Tư đỏ rừ lên như chính gă vừa nghe lời b́nh phẩm đó từ miệng của người yêu phát ra. Rồi gă căi một cách tức tối:
– Tao mà cù lần! Mầy nói thiệt hôn?
– Thiệt. Chỉ nói vậy hoài mờ!
– Hừ! Cù lần ở chỗ nào mới được chớ
– Thiếu ǵ! Anh bận đồ lính trông như áo thụng tế nè, anh đội mũ chùm hụp như đội đầu ông địa nè…
Tư la lên:
– Tại người ta phát cho tao như vậy chớ! Mắc học thấy bà, ai mà lo đi sửa được. Mầy biết hôn, cái quần mà tao không cuộn lên th́ nó c̣n dài tới ót!
– Vậy mới cù lần!
– Cái đó khó ǵ! Mai mốt tao sửa! C̣n ǵ nữa hôn?
– Ǵ là ǵ?
– Chỉ nhắc tới tao hoài hôn?
– Cái đó th́ hoài. Chỉ cứ đem anh ra đe em hoài. Chỉ la chỉ mách.
Mặt Tư tươi lên:
– À! Vậy đó! Mầy thấy hôn. Miệng chị nói cù lần vậy mà chỉ đâu có khi tao. Đờn bà, con gái làm duyên thôi đó mà!
Nói rồi Tư cười, hai má hây đỏ, ḷng dạ ngất ngây, gă có cảm giác như vừa được uống một ly rượu. Lúc đó gă thấy ḿnh đầy đủ can đảm để làm thừa sức cái việc tỏ t́nh với người con gái. Gă lại ngồi ôn lại những điệu bộ sẽ làm: cầm tay thế nào, mắt nh́n thế nào, miệng nói thế nào, và gă cương quyết sẽ thực hiện.
Nhưng buồn thay, sắp sửa tới lúc Tư thi thố ḷng cương quyết đó của ḿnh th́ cấp trên cấp tốc đưa xuống lệnh cấm trại một trăm phần trăm. Rồi trước giờ hẹn bữa ăn lịch sử của đời gă vừa đúng tám tiếng đồng hồ, gă và anh em đồng đội được lùa lên một đoàn xe đỗ dài trước cổng trại. Vị Thiếu Úy Đại Đội Trưởng chỉ nói vắn tắt với anh em là do nhu cầu chiến dịch, đại đội phải lên đường khẩn cấp.
Mười lăm phút trước khi lên đường, Tư t́m cách lỏn vào được khu gia binh cơ hữu để t́m Hiên. Nàng vắng mặt! Bà cụ nói nàng đi chợ để sửa soạn làm bữa cơm tối. Tư lặng người đi và như có điều ǵ nghẹn ngào chẹn tức lấy cổ họng của gă. Gă nh́n quanh như cố thu thập lấy h́nh ảnh căn nhà ấm cúng mà người yêu của gă vẫn ra vào. Thằng Út h́nh như cảm thấy điều ǵ quan trọng nên không giám nhẩy phóc lên lưng gă làm ngựa nhong nhong như mọi lần. Đến lúc gă qú gối xuống, hai bàn tay cục mịch nắm chắc hai cánh tay khẳng khiu của thằng bé th́ những giọt nước mắt của gă chợt long lanh chẩy qua hàng mi rồi rơi ṛng ṛng xuống hai bên má.
Lúc đứng dậy, Tư dốc tất cả món tiền c̣n lại trong túi ra trao cho thằng Út. Gă cố nén xúc động:
– Anh cho em ăn quà đấy nhe!
Đó là những tiếng ngọt ngào, kiểu cách đầu tiên gă dùng ở trong đời, nhưng đối với gă cũng là lời thành thực nhất. Bàn tay của Út ruỗi ra, nó dẫy nẩy không nhận. Và đó cũng là lần đầu tiên Út từ chối một món tiền do anh nó đem cho. Bầu không khí v́ thế bỗng nghiêm trọng hẳn lên. Tư muốn nói thật nhiều mà thành ra không nói được ǵ cả. Một lát, gă vùng dậy. Thằng Út vứt mớ tiền rơi vung văi rồi cũng bén gót đi theo. Tư đứng lại tần ngần:
– Em ở nhà ngoan nhé.
Út lẳng lặng gật đầu. Tư tiếp:
– Nói với chị Hiên là anh sẽ về sớm nhe. Thể nào anh cũng về.
Út lại gật đầu. Lần này nước mắt của nó cũng bắt đầu long lanh. Tư cầm ḷng không được, cúi xuống ôm chầm lấy nó. Thế là thằng Út ̣a lên khóc. Ngoài xa, tiếng c̣i tập hợp mỗi lúc một réo lên gay gắt. Tư hốt hoảng buông thằng Út ra và nói:
– Thôi, anh đi đây. Dăm bảy tháng nữa anh về. Dăm bảy tháng nữa anh cưới chị Hiên làm vợ. Em nói thế hộ anh nhé, nghe Út.
Thằng Út gật đầu và Tư vùng lên chạy.
Đất nước c̣n đang tràn ngập đau thương và khói lửa th́ có đáng kể ǵ lời hứa của một kẻ ra đi. Dưới ánh nắng thiêu đốt của một buổi chiều đầu hạ, đoàn xe chuyển bánh tung lên lớp bụi mù mịt.
Thằng Út trèo lên một cái ụ đất để nh́n cho rơ đoàn quân lên đường. H́nh ảnh của anh nó bị che lấp đi trong lớp bụi mù mịt…
Quê Hương Tôi… Đồng Bào Tôi… Hồi kư Đỗ Phương Khanh
09
Aug
2018
Leave a comment
by Hư Vô in Tuyển Văn Tags: Hồi kư, văn
3 Votes
Đỗ Phương Khanh
Bách Khoa
(Đă đăng trên Báo Bách Khoa, số 267, Tân Niên 1968, số đặc biệt về biến cố Mậu Thân)
Tôi vẫn thích xem những phim chiến tranh để mà sợ chiến tranh hơn, thích đọc thơ phản chiến để mà mơ ước ngày quê hương im tiếng súng, thích nghe nhạc Trịnh Công Sơn.
Tôi vẫn thích xem những phim chiến tranh để mà sợ chiến tranh hơn, thích đọc thơ phản chiến để mà mơ ước ngày quê hương im tiếng súng, thích nghe nhạc T.C.S. để mà thấy thêm yêu chuộng ḥa b́nh.
Nhưng thật ra là dân đô thị, tôi cũng chưa thấu rơ được chiến tranh là thế nào. Đó đây trong trí nhớ của tôi chỉ thoảng qua một vài h́nh ảnh người đàn bà đi buôn hàng chuyến dọc đường bị ḿn, cả khuôn mặt nát bấy c̣n lại vài cái hốc và những mảng thịt bầy nhầy di động cố th́ thào:
– Con tôi, các con ơi…
Hoặc bà mẹ trẻ bế con mới sinh chạy hớt hải, tới khi nh́n xuống tay th́ chỉ c̣n lại mớ tă lót bọc trong cái chăn, con đă lọt đi từ lúc nào, bà ta chạy nguợc lại th́ ra ḍng người chen chúc xô đẩy đă vô t́nh dẫm nát đứa nhỏ. Chỉ vài ba h́nh ảnh vụn vặt với cái tầm kiến thức về hiểm họa chiến tranh rất nghèo nàn của tôi như thế cũng đă đủ làm tôi rùng ḿnh ghê sợ không muốn nhớ tới nữa. Và, như những người thích thanh bần, tôi cũng không muốn hiểu biết dồi dào thêm về mặt này.
Nhưng với chiến tranh, tôi không c̣n có quyền muốn hay không. Nó tàn nhẫn dạy dỗ, nhồi nhét cho tôi được hiểu biết. Tôi đă biết. Và tất cả dân đô thị đều đă biết, biết rơ ràng những đau đớn, thống khổ, tang tóc do chiến tranh gây ra. Biết vào đúng lúc ḷng đang phơi phới mừng Xuân mới, biết vào lúc đang tung tăng trên đường đến Chùa, đến Nhà Thờ, lúc đang điểm trang, đang nhận tiền ĺ x́ và các cô cậu bé biết cả vào lúc đang nhí nhảnh trước gương làm điệu hiệp sĩ….
Họ đă đổi lấy sự hiểu biết này bằng nhà tan cửa nát, bằng sinh mạng, bằng cánh tay, bằng cẳng chân, bằng máu, bằng bơ vơ xó chợ đầu đường ngay giữa ngày Xuân.
mauthanhue19681
Đây chiếc xe lam chở người đàn bà và đàn trẻ mặt mũi nhọ nhem, trong đó có một đứa mặt xanh ngắt, máu đỏ thẫm đă ngả đen bê bết trên chiếc áo sơ mi mới tinh, một cánh tay c̣n nát bấy lèo nhèo thịt lẫn với vải rách. Bà mẹ mặt mày ngơ ngác kinh hoàng nh́n tai nạn chụp vào đứa con yêu quí, chỉ c̣n biết giữ chặt lấy cánh tay chết của con như ước mong có phép mầu gắn lại. Kia, một ông mặc complet vừa chạy vừa đẩy chiếc xe Scooter mồm la hét inh ỏi, ông ta quá sợ không dám dừng lại để đạp cho xe nổ máy.
Tất cả đều kinh hoảng tột độ. Họ chết, bị thương vào những giây phút bất ngờ nhất. Họ đă được yên tâm, được ru ngủ bằng lời hứa hẹn “hưu chiến đầu năm”. Họ đă được mời dự một bữa tiệc thịnh soạn, thiệp mời in long trọng trên giấy kim nhũ, yêu cầu thực khách mặc lễ phục, để được thết bằng những món ăn tẩm thuốc độc.
Suốt những ngày khói lửa, tôi vô dụng đối với đồng bào. Tôi không giúp được ǵ khi được tin chồng chị bạn tôi chết giữa ngày Mồng Hai Tết, sau khi từ biệt chị để vào trại chiến đấu cùng đồng đội. Chị mếu máo:
– Hôm qua tụi em hẹn nhau tối nay đến mừng tuổi anh chị. Thế mà anh ấy bỏ em rồi. Anh ấy mới c̣n ngáp đây mà đă chết rồi.
Tôi không làm được ǵ cho chị giúp việc cũ của tôi. Nhà chị bị pháo kích cháy, chị cuống cuồng cắp hai đứa con ba và hai tuổi ra đường, chạy được vào định bế nốt con bé ba tháng th́ mái nhà sập xuống. Chị tức tưởi:
Cháu c̣n thấy nó dẫy trên vơng. Tại đạn bắn rát quá nên măi lúc cháy to cháu mới liều chạy ra. Cô ơi! Tội nghiệp nó quá, người nó teo lại bằng con gà quay mà bụng c̣n nguyên máu đỏ.
Tôi không thể làm vơi nỗi đau khổ của họ. Những lời an ủi đều vô nghĩa. Một mớ quần áo cũ, chút tiền cứu trợ có nghĩa ǵ với nỗi đau đớn tột cùng kia. Tất cả chỉ để cho họ được an tâm phần nào trong khi sự đau khổ đang xé nát trái tim họ.
Nhưng cũng có những hành động đẹp như bát nước mưa mát rượi tưới vào những cơi ḷng héo hắt. Đó là những cụ già tóc bạc c̣n lặn lội đi hiến máu, những giọt máu của người già thật quí đối với họ, nó giữ ǵn chút hơi tàn cuối đời mà cũng cố san sẻ để giúp nhân loại. Những cô cậu học sinh ṃ mẫm đi các trung tâm cứu trợ để giúp đỡ cho đồng bào tị nạn, các anh lái xe taxi, xe lam, xe honda, xe gắn máy ngược xuôi đi chở giúp những người bị nạn dời ra xa chốn bom đạn để tới những trạm tiếp cứu và những anh lính chiến len lỏi ṃ mẫm t́m đủ mọi cách tới được đơn vị, để chống giữ và đẩy lui những tang tóc đau thương đang tràn vào chụp thêm lên đầu dân chúng.
Trong những ngày dài dặc lo âu và xúc động, tôi thường nh́n những đứa nhỏ trong trại tị nạn đă mất cả cha mẹ một sớm một chiều – những đứa trẻ chẳng hiểu tang tóc đă đến, c̣n nhe răng cười khi thấy thằng bạn trượt chân – nh́n bà mẹ mất con mà phải dẹp đau đớn trong ḷng, chen lấn để giành cho những đứa c̣n lại một chỗ nằm kín gió, nh́n ông già ngồi cạnh miệng cống đăm chiêu quấn điếu thuốc sâu kèn, để mà tự hỏi:
“Liệu tôi có nghĩ đúng khi cho rằng chỉ cần buông súng xuống là có ḥa b́nh hay không ? Và c̣n có đời sống tự do hay không? Hay sẽ là những cuộc thanh trừng tàn sát c̣n đẫm máu hơn nữa”.
Tôi nghĩ…, tôi nghĩ…
***
Tôi không c̣n muốn nghĩ ǵ nữa. Từ thuở bé, tôi được ân huệ trời dành một nguồn hạnh phúc vô tận, là hằng đêm thường mơ thấy những giấc mộng đẹp. Tối lại, tôi đi ngủ với hy vọng gặp những giấc mộng. Tuy nhiên, đôi khi tôi cũng gặp ác mộng. Đại khái là một bà già h́nh dung cổ quái nhe răng nh́n tôi, rồi cánh tay bà vươn ra muốn chụp lấy tôi. Tôi cố chạy mà không thể được. Những cơn ác mộng của tôi thường được kết liễu bằng sự cố chạy mà không được, tôi sẽ tỉnh lại bằng tiếng la của chính tôi.
Cơn ác mộng đă đến với tất cả các đô thị, đă đến với đồng bào tôi…. đến trong mùa Xuân … trong tiếng pháo nổ tưng bừng…. Không ai có thể la hét lên để mong tỉnh lại. Chỉ c̣n ao ước ác mộng chóng qua và những ngày thanh b́nh êm đềm cũ lại trở về.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.