MỘT CÂU CHUYỆN Ư NGHĨA
Ông Winston Churchill –
Cựu Thủ tướng Anh từng nói rằng “chúng ta sinh sống bằng những ǵ chúng ta kiếm được, nhưng chúng ta tạo lập đời ḿnh bằng chính những ǵ mà chúng ta cho đi”.
Thế giới này là một nơi tuyệt vời. Bạn cho đi thứ ǵ th́ sẽ nhận được những điều tốt đẹp đáp lại!
Câu chuyện ư nghĩa dưới đây sẽ giúp mỗi chúng ta nh́n thấy được “nhân” và “quả” của cuộc đời ḿnh, nó cũng sẽ là bài học để mỗi khi bạn đứng trước một hoàn cảnh cần phải gieo hạt tốt, bạn sẽ không ngần ngại hành động.
THOÁT CHẾT V̀ HÀNH ĐỘNG THEO NHÂN – QUẢ
Câu chuyện kể về vị danh tướng Dwight Eisenhower. Ông là một vị tướng 5 sao trong Lục quân Hoa Kỳ và là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 34 từ năm 1953 đến 1961. Trong thời Thế chiến thứ 2, ông phục vụ với tư cách là tư lệnh tối cao các lực lượng đồng minh tại Châu Âu, có trách nhiệm lập kế hoạch và giám sát cuộc tiến công xâm chiếm thành công vào nước Pháp và Đức năm 1944 – 45 từ mặt trận phía Tây.
Vào thời đó, một hôm ông Eisenhower cùng với đoàn tùy tùng vội vă lái xe về tổng hành dinh quân đội ở Pháp để tham dự một cuộc họp khẩn cấp.
Lúc đó trời đang mùa đông lạnh buốt lại thêm mưa tuyết rơi phủ đầy khắp nơi. Xe đang chạy th́ ông bất ngờ để ư nh́n thấy có hai vợ chồng già người Pháp ngồi ở bên lề đường đang run rẩy v́ cái lạnh giá buốt.
Ông lập tức ra lệnh cho đoàn tùy tùng ngừng lại và muốn phái một thông dịch viên tiếng Pháp tới hỏi thăm cặp vợ chồng này.
Một viên tham mưu nhắc nhở ông là nên để cho nhân viên công vụ tại địa phương lo chuyện này, phái đoàn phải đi nhanh lên v́ sợ trễ cuộc họp. Ông nói nếu đợi cảnh sát địa phương tới th́ sợ là quá muộn và hai người này sẽ chết cóng.
Sau khi hỏi thăm, ông Eisenhower biết được là họ đang muốn tới Paris để gặp con trai nhưng xe của họ bị chết máy giữa đường.
Ông bảo hai vợ chồng già mau lên xe của ông. Ông liền ra lệnh thay đổi lộ tŕnh, đưa cặp vợ chồng tới Paris trước, rồi ông và đoàn tùy tùng mới lái xe tới tổng hành dinh để dự cuộc họp.
Không ngờ chính sự chuyển hướng bất ngờ ngoài kế hoạch này đă cứu mạng ông! Quân Quốc Xă có tin t́nh báo nên biết chính xác hành tŕnh của ông và đă bố trí sẵn các tay súng bắn tỉa nấp ŕnh tại các ngă tư. Nếu ông tới th́ sẽ bị hạ sát ngay chỗ đó. Nhưng hóa ra chỉ nhờ vào ḷng tốt gieo đúng lúc đă giúp ông đổi lộ tŕnh và tránh thoát cuộc mưu sát.
THOÁT CHẾT
Câu chuyện thâm thúy trên đang nói với chúng ta một triết lư mà không phải ai cũng thấu hiểu, tin tưởng.
Sự cho đi hay “gieo hạt” là một quy luật vũ trụ, sự cho đi có ư nghĩa, giá trị chính là ở thời điểm và cách cho. Bạn gieo hạt đúng lúc, có thể thay đổi cả số mệnh và cuộc đời của bạn.
V́ vậy, nếu bạn đang khó khăn, bế tắc,… hăy nh́n lại hành tŕnh mà bạn đă đi qua, sự cho đi đă đúng và đủ hay chưa. Đừng đ̣i hỏi quá nhiều cho bản thân khi chúng ta chưa biết cho đi nhiều hơn.
Tôi t́m Tôi khắp nơi trong hư không mà vẫn không t́m được Tôi.
Khi ấy thiền sư Diệu Không lại nói: Ông là người có đầy đủ thần thông, thần lực, an nhiên tự tại đi và đến khắp mọi nơi mọi chổ từ bùn đến nước, từ nước đến lửa, từ lửa đến hư không như thế th́ lư do ǵ mà ông cứ phải dính mắc với cái thân thể hôi dơ đó chứ.
Nghe xong, thần thức của thiền sư Vô Căn liền tĩnh thức và kể từ đó không c̣n ai nghe tiếng thở than t́m kiếm nhục thân thống thiết của thần thức thiền sư Vô Căn.”
(Trích theo một truyện thiền của Nhật)
Hầu như tất cả mọi người sống trên trái đất này không một ai tránh khỏi một lần vấp ngă và nhận chịu khổ đau !
Có khi ḿnh c̣n đối mặt với những việc làm cho ḿnh khổ đau đến cùng tận. Ḿnh tưởng rằng ḿnh đă cùng đường.
Ḿnh cứ đắm ch́m, ngụp lặn, lăn lộn, vướng mắc trong nỗi khổ đau mà ḿnh cho là cùng tận ấy,
và ḿnh chẳng c̣n nhớ chi đến những hạnh phúc, những nỗi vui hiện diện xung quanh ḿnh.
Người bạn này không trung nghĩa th́ ḿnh c̣n nhiều người bạn trung nghĩa khác.
Chỗ này công việc không tốt th́ ḿnh c̣n vô số chỗ khác công việc sẽ tốt hơn. Thất bại hôm nay nhưng ḿnh c̣n có ngày mai. Thi rớt kỳ này nhưng ḿnh vẫn c̣n kỳ tới.
Đứa con dâu ngỗ nghịch với ḿnh th́ ḿnh c̣n đứa con trai.
Đứa con trai ngỗ nghịch với ḿnh th́ ḿnh c̣n đứa con gái.
Đứa con gái ngỗ nghịch với ḿnh th́ ḿnh c̣n đứa con rể.
Đứa con rể ngổ nghịch với ḿnh th́ ḿnh c̣n đứa con dâu.
Tất cả đều ngỗ nghịch với ḿnh th́ ḿnh c̣n có ông chồng (bà vợ).
Ông chồng (bà vợ) phản bội ḿnh th́ ḿnh c̣n có cha mẹ, anh chị em, bạn hữu, con cái, cháu chắt, và thậm chí là chính bản thân ḿnh.
Đừng cho phép bất cứ ai làm ḿnh đau khổ bạn ta !
Khổ hay vui là do chính bạn đấy. Bạn là người có toàn quyền quyết định cái khổ,
cái vui cho ḿnh trong mọi biến cố xăy ra trong đời bạn.
Bạn đau khổ v́ bạn cho rằng người khác làm cho bạn đau khổ !
Trong khi người làm cho bạn khổ đau luôn tự tại an nhiên ! Vậy tại sao bạn lại tự làm ḿnh đau khổ ???
Hơn hết, Khổ đă tận, th́ Cam sẽ lai, như là giờ phút thần thức thiền sư Vô Căn được thiền sư Diệu Không giúp cho tỉnh thức.
- Chúng ta đều là nghệ sĩ, làm việc ǵ cũng phải biểu lộ tính chất nghệ sĩ
- Chẳng hạn như? Cô vợ hỏi.
- Chẳng hạn như nếu chúng ta bất đồng ư kiến ở giữa chỗ đông người , chỉ nên dùng những nốt nhạc mà bàn căi, chỉ riêng chúng ta hiểu với nhau thôi, căi nhau mà thiên hạ tưởng như chúng ḿnh đang ca hát, th́ mới đúng là nghệ sĩ.
Chị vợ đồng ư liền. Một hôm trong đám tiệc, thấy các bà cà kê dê ngỗng đủ thứ chuyện aó quần thời trang, ông nghệ sĩ nọ chán quá, tính bỏ đi coi xi nê một ḿnh, nhưng trong túi không có tiền, ông mới nói với vợ:
- Ś đô la!
Bà vợ biết chồng hỏi tiền, nhưng không biết ông tiêu vào việc ǵ, nên chần chờ chưa đưa. Tức quá, ông nói:
- Đồ mi là đồ rề rề.
Bà vợ cũng tức v́ ông chồng hay tiêu xài hoang phí nên luờm:
- Đồ mi là đồ phá phá.
Ông chồng đang bực , bị vợ la càng tức thêm, bèn lừa lúc không ai chú ư bẹo cho vợ một cái thật đau vào mông, rồi mỉm cười thách thức:
- Đố mi la.!!!
Bà vợ muốn làm lành, liền chu miệng thỏ thẻ:
-Mí mi!
Ông chồng "mí" xong, bà vợ lấy gương ra soi mặt, bực ḿnh la lên:
-Này Ngài Cù Đàm! Giáo lư của Ngài có Niết bàn không?
Nếu có, th́ có ai chứng được Niết bàn chưa?
-Giáo lư của ta có Niết bàn và có người đă chứng được Niết bàn.
-Vậy Ngài Cù Đàm chứng chưa?
-Ta đă chứng được.
-Nếu giáo lư của Ngài có Niết bàn và Ngài đă chứng Niết bàn. Vậy tất cả đệ tử Ngài có được Niết bàn hết chăng?
-Đệ tử của ta, có người chứng được Niết bàn, có người không chứng được Niết bàn.
-Giáo lư ngài có Niết bàn th́ tại sao Ngài dạy đệ tử có người chứng, có người không chứng?
-Ở đây gần thành Vương Xá, vậy ông có biết thành Vương xá không? -Dạ biết.
-Ông có rành đường đến thành Vương Xá không? -Dạ rành.
-Nếu có người hỏi đường để đến thành Vương xá. Ông chỉ dẫn tường tận mà người đó không đi tới là lỗi tại ai?
-Dĩ nhiên là lỗi tại người đi. Nếu người đó đi theo đúng như lời tôi chỉ th́ chắc chắn sẽ tới.
Bây giờ Đức Phật mới kết luận rằng:
-Ta cũng vậy, giáo lư của ta có Niết bàn và ta cũng đă đạt Niết bàn. Nhưng ta dạy đệ tử nếu ai y theo lời ta dạy mà tu th́ đạt tới Niết bàn, bằng không th́ không đạt được. Vậy không có Niết bàn đâu phải là lỗi tại ta.
Dù có tôn giáo hay không tôn giáo, dù kiến tánh hay chưa kiến tánh th́ luật nhân quả vẫn là sự vận hành chung cho muôn loài vạn vật không trừ một ai. Người làm đúng là đúng, người làm sai là sai, người làm tốt sẽ tốt, người làm xấu sẽ xấu, luật nhân quả không dành riêng cho người nào cả.
- C̣n việc đúng sai tốt xấu th́ cứ để luật nhân quả cân nhắc phán xét, chúng ta không nên dựa vào hiểu biết về nhân quả hạn hẹp của ḿnh để đánh giá hành động của người khác.
_HT. Thích Viên Minh_
Là Ai?
Bạch thầy, con là ai ?
- Con là một đứa con lai
Nửa lai đức Phật, nửa lai Ta bà.
Con là nửa trái me già
Nửa kia c̣n lại th́ là.. chôm chôm.
Cuộc đời con thích ôm đồm
28 ngày mặn, 2 hôm muối mè.
Bửa th́ mặt áo hoa ḥe
Đến ngày vía Bụt.. ấp e Lam hiền.
Nửa mê cái cảnh chùa chiền
Nửa mê đi shop, mê tiền, mê yêu..
Con là thập cẩm, đủ điều
Nữa thương đức Phật, nửa.. thương nhiều '' người ta ''.
Thế thầy là ai ?
Thầy là một cái chổi chà
Quét chùa cho sạch..,quét ra ngoài đường
Quét chợ, rồi quét phố phường
Quét cả vui, buồn mới rụng sáng nay.
Quét ḷng thế nhiễm đắm say
Quét cho tàn cuộc mộng này mới ngưng!
Quán đời, thầy chỉ người dưng
Chỉ là hạt bụi đường trần rong chơi.
Chừng nào con được thảnh thơi
Thầy trao nghề Quét.. cho đời nó thong dong. * happy.
Thích Tánh Tuệ
Mọi người đều mong
Hạnh phúc
Chẳng ai muốn khổ trong ḷng
Nhưng không một
cơn mưa nhỏ
Làm sao thấy được
cầu ṿng.
Tác giả: Rimpoche Nawang Gehlek
Ngô Văn Xuân – chuyển ngữ
Như chúng ta đă biết, sự chết là điều chắc chắn sẽ xẩy ra. Chẳng ai tránh đựơc. Ngay cả đến những vị tâm linh phát triển tột mức cũng không tránh khỏi. Chẳng có ai sống măi. Chẳng có ai từng đọc cuốn sách này sẽ sống măi, bất kể ǵa, trẻ, đẹp, xấu, giầu, nghèo cuả người đó ra sao. Nhưng thay v́ chúng ta trốn tránh những ư tưởng về sự chết, chúng ta nên làm một điều ǵ đó cho chính ḿnh nếu chúng ta thử nh́n xem điều ǵ sẽ tới hay chí ít th́ cũng hăy tưởng tượng ra điều ấy. Điều này không chỉ giúp chúng ta thu nhỏ nỗi sợ hăi, mà nó c̣n tạo nền móng cho chúng ta có cơ hội để đổi thay tiến tŕnh tử biệt vào tiến tŕnh giác ngộ. C̣n nếu chúng ta không thể hoàn thành đựơc điều này, th́ tối thiểu, chúng ta cũng sẽ có một cái chết an lành.
Bất kể sinh lực chúng ta có ngay từ lúc khởi đầu như thế nào, th́ cũng chẳng có thể kéo dài măi đựơc. Thời gian, ngày, tuần, tháng, năm sẽ làm cạn ṃn dần sinh lực đă đựơc ban cho ấy. Rồi tới một ngày, giống như một chiếc giếng cạn sau khi toàn bộ số nước đă bốc hơi hết. Những điều kiện sống cuả chúng ta có thể dễ dàng trở thành những nguyên nhân cho cái chết cuả ḿnh. Những hóa chất trong thân xác chúng ta bị hư hoại. Một món ăn không lành mạnh hoặc một liều thuốc nhầm lẫn có thể đưa tới những hiệu ứng phụ.
Giờ đây chúng ta phải chấp nhận thôi. Nếu để chờ tới khi thực sự tắt thở th́ đă quá muộn. Cho nên tôi phải chấp nhận rằng tôi nhất thiết phải lên đường và cái chết cũng luôn đi kèm theo tôi. Chẳng ai biết được chính xác khi nào sẽ xẩy ra, nó có thể là tuần tới, tháng tới hay năm tới. Tôi chẳng chắc rằng tôi c̣n sống ở đây tới ngày mai hay ngay cả một giờ nữa sắp tới đây. Nếu tôi biết đựơc điều ấy, tôi phải dứt khoát sử dụng bất cứ khoảng thời gian nào tôi đang có để chấm dứt sự nóng giận, ràng buộc và cái Tôi. Khi tôi chết, khi thần thức tôi rời khỏi thân xác, tôi đâu có mang theo đựơc ǵ ngoài một phiên bản thiện nghiệp hay ác nghiệp; đạo đức hay vô đạo đức; tích cực hay tiêu cực? Tôi sẽ rất cần những phiên bản tích cực. Thực ra tôi chỉ cần có một thôi. Nhưng nếu không thể làm đựơc điều ấy, tối thiểu tôi cũng có thể nối kết với số phận tốt đẹp cuả tôi trứơc khi kết nối với bất kỳ nghiệp xấu nào tôi đă từng tích lũy.
Dầu rằng cái chết chỉ là sự phân ly cuả thể xác mà tôi đă từng sử dụng trong đời với tâm linh đă cùng đi theo tôi mỗi lần tôi đầu thai, một t́nh cảm mănh liệt cũng vẫn cứ nổi lên trong giờ phút cận tử. Chết là sự chấm dứt toàn bộ mọi hoạt động cuả chúng ta trong đời sống, tốt và xấu. Chúng ta sẽ đau khổ với ư tưởng không c̣n nh́n thấy hoặc trông thấy điều ǵ nữa, không c̣n ở bên hoặc nói chuyện với người thân. Không chịu buông bỏ để ra đi là một vấn đề lớn nhất. Hăy nói bất cứ điều ǵ cho những ai cần phải nói, viết bất cứ điều ǵ bạn cần phải viết lại. Nhưng chỉ vậy thôi, c̣n nếu cứ đeo bám vào những giận dữ, bất b́nh hay những ràng buộc chặt chẽ th́ là điều rất tồi tệ, cho cả người chết lẫn người c̣n ở lại. Điều quan trọng là hăy dùng sự hiểu biết cuả bạn và ư lực của bạn để chặt đứt những cảm nghĩ xấu, và nếu cần, hăy dứt khoát chặt đứt chúng tức khắc.
Đức Phật đă có khá nhiều đệ tử xuất chúng khi ngài c̣n sống, một trong những vị ấy có tên là Maudgalyayana. Một trong những đệ tử cuả vị này bị ràng buộc rất chặt, v́ thế Maudgalyayana quyết định mang theo 2 người trong một lần du hành có phép thần thông. Đầu tiên ông chỉ họ một đống xương lớn. Một đệ tử hỏi; “Đây là cái ǵ vậy? “. Maudgalyayana bảo, “Đây là toàn bộ xương cốt cuả con trong những tiền kiếp.” Rồi ông quay qua chỉ cho đệ tử kia, người đang rất khổ đau trong những ràng buộc, một bộ xương với một con rắn đang chui qua chui lại giữa các hốc mắt, xương sườn, ḅ lên ḅ xuống giữa các khúc xương. Ông bảo người đệ tử này, “Đây là con trong kiếp trước. Con có sự ràng buộc qúa mạnh trong thân xác con mà con không buông bỏ đựơc, cho nên con đă tái sinh thành một con rắn sống trong những bộ xương cũ cuả con.” Đó là một câu chuyện xưa, và cũng có thể là một câu chuyện thần tiên, nhưng dù sao nó cũng cho ta một h́nh ảnh về sự ràng buộc tác động ra sao.
Chúng ta bắt đầu chuẩn bị ra sao? Điều tốt đẹp nhất để chuẩân bị cho cái chết là hành tŕ nhẫn nhục, thương yêu và cảm thông trong khi đang sống. Thực hành nhẫn nhục bất cứ nơi nào có thể để sự giận dữ không khởi lên; tự huấn luyện t́nh thương yêu tinh túy để sự ràng buộc không c̣n; luôn kiểm tra cái Tôi để nỗi sợ hăi tan biến; và luôn cố gắng hết ḿnh trong việc khai triển t́nh yêu thương và ḷng thông cảm. Nếu bạn thực hành đựơc điều này, bạn sẽ không c̣n cảm thấy sợ hăi lúc ra đi. Những ư tưởng tích cực sẽ trở thành thói quen và nẩy nở dần một cách tự nhiên. Và nếu bạn bất ngờ gặp ai đó trong giờ cận tử, bạn cũng có thể giúp họ bằng cách nói cho họ những điều bạn biết.
Nh́n lại cuộc đời ḿnh và xem xét những điều thiện lành ḿnh đă làm. Đừng hối tiếc những sai lầm đă phạm. Có rất nhiều việc buộc chúng ta phải lầm lạc. Chúng ta là con người, cho nên chúng ta lầm lạc. Trong lúc hành tŕ tâm linh, tinh thần, chúng ta luôn mắc sai lầm, v́ thế mới gọi là hành tŕ, thực tập. Cho nên hăy nghĩ tới những điều tốt lành. Chúng ta đă cố gắng sống trong đạo đức suốt cuộc đời ḿnh -điều đó có nghĩa là chúng ta đă cố gắng sống không làm hại ai, và cố gắng giữ những cam kết. Bất kể loại nghiệp xấu nào chúng ta đă tích lũy, nó cũng chẳng thường hằng. Nó luôn thay đổi. Cách để làm cho nó trở thành thiện nghiệp là qua sự thanh tẩy. Kết tích tiêu cực sẽ không c̣n nếu bạn thực tâm hối hận về hành động đă làm, và tự cam kết sẽ không tái diễn, nếu bạn có thực tập hành thiền, nó sẽ trở thành một thứ thuốc chữa trị chống lại cái xấu, và nếu bạn có làm một sự đền bù nào đó về tinh thần cho những ai bị bạn xúc phạm, nghiệp xấu cũng tiêu tan.
Nếu bạn đă phạm một hành động gây tác hại tới người khác hay cho chính bản thân, đừng khuyếch đại nó lên. Nếu hồi ức của những hành động ấy tới ám ảnh bạn, hăy gạt nó sang một bên. Hăy luôn nhớ rằng trong suốt cả cuộc đời bạn, bạn luôn cố gắng để trở thành người thiện lành, v́ thế cho nên bạn không có thời gian để nghĩ tới những hành động xấu. Đừng để chúng quấy rầy bạn. Bạn đă thanh tẩy chúng và bằng các ư tưởng tốt lành, cho nên tất cả sẽ đựơc cân bằng trong một chừng mực nào đó.
Bất kể thiện nghiệp cuả bạn như thế nào, bất kể những hành động tốt đẹp nào bạn đă làm, hăy luôn coi nó là vô lượng, tràn khắp. Hồi tưởng đến từng hành động, trong từng cảnh ngộ cuả sự tốt đẹp trong cuộc đời, bất kể nó nhỏ bé ra sao và nghĩ là nó bao la trùm khắp. Điều này sẽ giữ lại cùng với bạn, cho nên hăy nghĩ tới nó, ghi nhớ nó. Ngay cả khi nó dễ bị quên lăng, hăy tưởng tượng ra nó bao la, vô vàn.
Đừng sợ hăi. Nỗi sợ hăi đă dằn vặt ta suốt cả cuộc đời. Nó chính là cái TA đang nói, đang dựng chuyện. Hăy nghĩ rằng bạn đă nh́n ra điều ấy và hiểu nó một cách rơ ràng. Bạn đă hoàn toàn phá bỏ cái TA. Nếu nỗi sợ hăi c̣n hiện ra th́ hăy coi đó chỉ là một nhận thức sai lạc. Đó là tṛ chơi cuả cái TA, và cái TA là lầm lạc. Hăy tự nhủ rằng cái TA đă đi rồi.
Đừng ngạc nhiên với những ǵ bạn đang trải qua. Không có hiện tượng nào là vĩnh hằng. Cho nên bất cứ điều ǵ xẩy ra trong lúc bạn cận tử, th́ hăy nhớ điều đó không vĩnh hằng và hoàn toàn b́nh thường. Ghi nhớ kỹ những điều này trong giờ phút cận tử là cách để chuẩn bị cho bạn một cuộc chuyển di tốt đẹp cho kiếp sống tới của bạn.
Thực hiện một cuộc hành tŕ tâm linh là ăn ngủ với nó, chết cùng với nó. Đó là lư do tại sao nó có thể mang tới những khác biệt cho kiếp sống tới cuả bạn. Chừng nào bạn c̣n coi nó là ở ngoài con người bạn th́ nó chẳng mang lại lợi ích ǵ cho bạn cả. Những cảm tính tiêu cực sẽ ở cùng với bạn chừng nào “một điều ǵ đó cao cả” c̣n ở ngoài bạn, ở một nơi nào đó, xa cách th́ nó chẳng giúp ǵ cho bạn cả. Nếu bạn chỉ thỉnh thoảng cầu nguyện một lần th́ bạn trông mong ǵ hiệu dụng cuả điều ấy? Một vài lần cầu phước, hành lễ có thể mang lại cho bạn ít lợi lộc, nhưng chỉ có vậy thôi. Và điều ấy có thể làm đựơc ǵ? Chả làm ǵ cho bạn trong việc thanh tẩy các cảm tính tiêu cực. Để đối phó với các cảm tính tiêu cực, bạn phải sống, ăn, uống, ngủ và cùng chết với sự hành tŕ cuả chính bạn - Chính điều ấy mới tạo nên sự khác biệt ra sao.
Ông bạn Allen Ginsberg cuả tôi thường nói, “Tôi chẳng thể chứng minh đựơc rằng có sự tái sinh hay không, dù c̣n bán tín bán nghi nhưng tôi vẫn luôn sẵn sàng cho điều ấy; bởi v́ tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội cho chính ḿnh.” Và ông đă thực sự sẵn sàng cho việc ấy.
Ông đă gọi điện thoại cho tôi khi ông đựơc chẩn đoán là chỉ c̣n sống đựơc 4 tháng nữa. Ông rất ngạc nhiên khi ông nhận đựơc tin này. Ông nghĩ rằng nếu ai nói ông sắp chết chắc ông sẽ nổi đóa lên ngay. Nhưng khi nghe tin này ông lại cảm thấy ông đă sẵn sàng để ra đi. Ông gọi phôn cho bạn bè để thông báo. Ông khởi sự vui vẻ với cuộc đời trong sự nhận thức nó sắp đi tới kết thúc. Ông sắp xếp lại những vấn đề riêng tư.
Không lâu sau đó, ông bị đột qụy, hôn mê và tôi đă tới bên ông lúc đó. Căn gác mái ông ở đông chật người - rất nhiều nghệ sĩ, nhà thơ, các diễn viên, những người đă biết và yêu thương ông. Khi tôi bước vào pḥng, tôi đọc lời cầu nguyện cho ông và tiến hành các nghi thức tôn giáo cho người hấp hối.
Khoảng nửa đêm, khi thấy ông có vẻ sắp ra đi, tôi hoàn tất nghi thức và rời khỏi pḥng. Khoảng 2 giờ sáng, tôi nghe nói ông đă thức dậy, nh́n chung quanh sau đó nhắm mắt ĺa đời. Ông vẫn c̣n ở lại trong xác thân trong t́nh trạng trầm tư, cho măi tới 11:30 đêm sau ông mới thực sự mất.
Trước khi bạn chết phải chắc chắn là môi trường chung quanh bạn không bị xáo trộn hỗn độn bởi v́ điều ấy sẽ tạo ra những cảm tính tiêu cực. Giữ ḿnh thanh lặng không giận hờn, trói buộc. Trường hợp cuả Allen bạn tôi, ông muốn có một cái chết phóng khoáng giữa bạn bè. Những người khác có thể thích sự tĩnh mịch lặng lẽ.
Môi trường khi cận tử nên tùy theo ư mong muốn cuả bạn, và ư muốn ấy phải ưu tiên hơn ư muốn cuả gia đ́nh. Quan tâm tới bất cứ điều ǵ bạn cần quan tâm tới để cho khi bạn ra đi sẽ không c̣n ưu tư về những ǵ c̣n bỏ lại, như thể bạn là con chim đậu trên tảng đá, đă sẵn sàng tung cánh mà không có ǵ lôi kéo bạn trở lui. Bất cứ điều ǵ bạn quyết định sẽ cho đi hay muốn lưu lại th́ hăy làm những điều ấy khi bạn c̣n sáng suốt, minh mẫn. Nếu có thể th́ bạn tự ḿnh làm mà đừng ủy quyền cho ai cả. Nếu bạn tŕnh bầy rơ ràng cho vợ con mọi thứ chuẩn bị, sắp xếp th́ tốt nhất v́ nó sẽ làm giảm thiểu những khó khăn cho vợ con bạn sau khi bạn chết. Bất cứ điều ǵ bạn cho đi, th́ cũng đừng ràng buộc vấn vương với nó. Đừng để mọi sự nóng giận, ràng buộc ảnh hưởng tới những quyết định cuả bạn. Bởi v́ những t́nh cảm này sẽ c̣n ám ảnh bạn sau đó, đồng thời tạo nên những ngộ nhận cho những người bạn thương yêu. Điều quan trọng là phải rất độ lượng. Điều ấy sẽ giúp bạn buông lỏng những trói buộc.
Chúng ta có sự trói buộc rất mạnh về ẩm thực, quần áo và danh tiếng, hoặc đơn giản hơn, chúng ta bị trói buộc với những người yêu qúy, trọng nể ta. Từ bỏ ẩm thực và những sở hữu có lẽ dễ dàng, nhưng khó khăn hơn khi từ bỏ tiếng tăm. Cho ngay cả những vị hành thiền trong sa mạc nơi ít có người tới ở mà vẫn c̣n ước mong những người chăn cưù quanh đó sẽ t́m ra họ và thông báo cho mọi người trong làng hay biết nữa là.
Nếu c̣n điều ǵ níu giữ bạn lại, hăy gạt bỏ nó ngay tức khắc để sự ràng buộc đó không c̣n khi bạn sắp ra đi. Nếu không, nó sẽ thực sự tạo ra những rắc rối trong tiến tŕnh ra đi cuả bạn.
Có một câu chuyện vui về điều này. Một trong những vị thầy cuả tôi, ngài Gomo Rimpoche, là người rất vui tính. Ông không xử sự như một vị đại lạt ma tái sinh. Ông cưới vợ, có một gia đ́nh, và hiện rất nổi tiếng là “Cha cuả những đứa trẻ mồ côi nhà số 14,” ở Mussoori. Ông có một số nhỏ đệ tử rất vững vàng. Hai trong số đó là những quan chức trong chính phủ Tây Tạng đă rời Tây Tạng qua Ấn khoảng giữa thập niên 1950. Họ rất già và sức khoẻ yếu kém lắm, và họ rất mong muốn đựơc ra đi trong khi họ c̣n đủ minh mẫn để hành tŕ thiền định trong lúc cận tử. Trong nền văn hóa Tây tạng, một cuộc hành thiền như vậy thường được những thiền giả lăo luyện thực hiện. Họ nói với Gomo Rimpoche, ngày họ muốn ra đi. Họ làm tất cả mọi sự chuẩn bị, cho đi mọi vật dụng cuả họ, và làm một thoả thuận với những gia nhân.
Nhưng khi ngày ấn định tới, một trong hai người không chết theo như dự định. Lúc đó Gomo Rimpoche đang ở nhà cùng con cái th́ có người tới báo cho ông biết vị quan chức thứ nhất đă chết và yêu cầu ông đến để cầu nguyện. Ông thực hiện, sau đó chờ đợi người tới báo tử cuả vị quan chức thứ 2, nhưng chẳng có ai tới cả. Rimpoche lo sợ đă có chuyện ǵ chẳng lành xẩy ra nên ông đi đến thẳng nhà cuả đệ tử thứ hai xem ra sao. Ông đựơc người nhà cho biết,” Ồ, sáng nay ông ta bị bịnh nặng và phải đem vào nhà thương rồi.”
Rimpoche tới bịnh viện American Hospital và đựơc biết người này đang trong pḥng cấp cứu đặc biệt. Họ không cho ông vào thăm, cho nên ông giả trang là người dọn quyét vệ sinh cuả bịnh viện để vào. Ông hỏi đệ tử cuả ông: “Cái ǵ đă xẩy ra vậy?”. Người này nói: “Con đă có tất cả mọi dấu hiệu để ra đi, nhưng rồi bỗng nhiên bị đảo ngược cả lại, và nó làm con đau đớn qúa phát la toáng lên cho nên gia nhân mang vào bịnh viện.”
Người này là một hành giả thuận thành nên đáng lẽ ra ông ta khá dễ dàng khi chuyển đổi sang vùng thánh địa. Rimpoche đă không thể t́m ra nguyên nhân cuả trục trặc này. Rồi bỗng dưng ông lưu ư tới đệ tử ông hiện đang bận một chiếc áo rất mới và đẹp. Ông hỏi: “Con mua chiếc áo ấy ở đâu vậy?”
Người đệ tử già trả lời: “Aó đẹp quá phải không? Thầy có thích không? Một người bạn con cho con hôm kia và sáng nay con mới bận.”
Rimpoche bảo, “Thầy thích lắm, thôi con cho thầy đi.”
Nhưng người đệ tử do dự: “Thực sự con không biết có nên biếu thầy hay không, v́ con cũng thích chiếc áo này lắm.”
Rimpoche nài nỉ: “Thầy muốn chiếc áo này lắm, c̣n nếu con không cho thầy, th́ chúng ḿnh sẽ chẳng c̣n quan hệ ǵ với nhau nữa đâu.”
V́ vậy người đệ tử già cởi bỏ chiếc áo và đưa cho Rimpoche. Ngay lập tức Rimpoche xé toang chiếc áo trứơc mặt đệ tử cuả ḿnh. Ngay sau đó viên quan chức này đă êm thấm ra đi.
Bất kể điều ǵ sẽ xẩy ra trong tiến tŕnh cận tử, bất kể điều ǵ bạn sẽ trải qua trong thời điểm này, đừng bao giờ quên phải luôn duy tŕ một tinh thần đầy tràn yêu thương và ḷng cảm thông. Đừng để đám mây u ám cuả sự đau khổ, lo lắng buồn phiền ám ảnh. Nếu bạn thực tập ngay từ bay giờ, th́ khi cái chết đến bạn sẽ dễ dàng đem ra sử dụng. Những người thực hành tonglen (Pháp cho yêu thương/nhận khổ đau qua hơi thở) sẽ chết với tonglen trong hơi thở cuả ḿnh. Bạn có thể cảm thấy khó khăn trong việc chấp nhận khổ đau cuả người khác để làm ta biến Cái Ta trong bạn. Điều ấy có vẻ đáng sợ thật, nhưng chỉ v́ bạn không làm quen với ư tưởng đó thôi. Trong thực tế, bạn chẳng cho ai và nhận về cái ǵ. Đó chỉ là phương pháp tập luyện tâm tư để chấp nhận bất cứ điều ǵ sẽ xẩy ra cho bạn. Khi bạn làm quen với nó được rồi, bạn sẽ thấy điều đó là tốt đẹp, thoải mái và lạc thú. Thậm chí nó c̣n làm cho bạn cảm thấy hạnh phúc là khác.
Dù rằng bạn có thể lưu ư tới mọi vấn đề, sự giận dữ và ràng buộc vẫn cứ c̣n nổi lên, đặc biệt là sự tức giận với chính ngay cái chết. Người ta thường tự hỏi, Tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại phải chết trong khi tôi đang có một đời sống tốt đẹp như thế này? Bạn phải chết bởi v́ điều đó là không tránh khỏi. Hăy tự nhủ rằng chết là tự nhiên, chẳng có ǵ bất thường ở đây cả. Khi bạn b́nh thản lặng lẽ ra đi, bước kế tiếp là tác động tâm linh bạn bằng những ư tưởng tích cực. Nếu bạn tin vào Thượng đế, hăy nghĩ về sự cao cả thiêng liêng cuả Thượng đế và ra đi trong ư tưởng ấy. Nếu bạn là một Phật tử, hăy nghĩ về Đức Phật. Hoặc nghĩ về những đạo sư cuả bạn, những vị Phật che chở phù hộ bạn, những vị luôn đi chung cùng Đức Phật. Hoặc nghĩ tới những t́nh yêu thương trong sáng, sự cảm thông sâu xa. Nếu tất cả những điều ấy bạn đều không thể tập trung thần thức đựơc th́ với một cảm nhận minh mẫn cuả tinh thần tham dự và hào hứng, bạn hăy nghĩ đến một vùng đất đẹp, ở đó mọi thứ đều vô vàn cởi mở, ở đó có những vị thánh, tiên đang chờ đón để giúp đỡ bạn.
Giữ vững những điều này cho tới lúc bạn ch́m vào vô thức. Sự mường tượng này sẽ giúp cho cuộc đời sau cuả bạn tốt đẹp hơn lên nhiều.
Về tính cách của con người: tốt xấu thiện ác là những danh từ do con người đặt ra. Bản thân cái xấu chẳng có ǵ là xấu cả, nó nằm trong sự đa dạng chung của muôn loài, của tạo hóa.
Có những người thích làm những điều bất lương, thích lừa dối người khác. Chẳng phải v́ họ muốn vậy mà do ông trời sinh ra tính cách của họ như vậy. Cái ông trời sinh ra đó (tính nết đó, ham muốn đó) sẽ làm nên số phận của họ sau này. Hiển nhiên rồi, chẳng ai muốn làm điều ác, ai cũng muốn làm việc chăm chỉ và lương thiện để kiếm tiền.
Nhưng khổ nỗi ḷng tham của con người là vô hạn, trong khi tài năng của con người là hữu hạn. Đâu phải ai sinh ra cũng có tài, biết cách làm việc. Đâu phải ai cũng gặp hay biết tận dụng vận hội. Đâu phải ai cũng chăm chỉ, chịu khó cần cù, tiết kiệm. Nếu ai cũng vậy th́ đâu có lô đề cờ bạc nhan nhản ra như vậy.
Nếu ham muốn của ḿnh vừa phải và ḿnh cũng có thực tài th́ người đó sẽ sống khá lương thiện. Nếu ham muốn của ḿnh lớn mà ḿnh lại lười biếng, ham ăn ham chơi th́ ḿnh phải dùng những biện pháp không được lương thiện. Số người này th́ đầy, ta cứ nh́n ra xă hội xung quanh th́ không thiếu những người này.
Chẳng ai có lỗi cả, lỗi là khi sinh họ, họ có những tính cách như vậy, có những ham muốn như vậy rồi từ đó làm nên đủ các loại số phận trong cuộc đời.
Hành tŕnh sống là hành tŕnh t́m về với chính ḿnh. Những điều ḿnh đọc ḿnh nghe nếu nó hợp với con người ḿnh th́ ḿnh tiếp thu, nếu nó không hợp th́ ḿnh gạt sang một bên. Một người thích lừa dối người khác, thích cờ bạc lô đề th́ sẽ t́m kiếm và sẽ hợp với những thủ thuật lừa dối người khác, những cách thức để luận ra số của lô đề. Sự thật là như vậy, chúng ta không thể bắt họ phải tiếp thu những điều nhảm nhí và mang tính triết lư được.
Một người nhân hậu, muốn giúp đỡ người khác th́ sẽ t́m kiếm và thích thú với những kiến thức để giúp đỡ người khác (và cũng là để thỏa măn sự mong muốn t́m hiểu khám phá của chính ḿnh).
Chúng ta không thể ép mọi người sống theo ư của ḿnh. Không thể ép tất cả mọi người phải sống theo cách chăm chỉ, cần cù, chịu khó. Rơ ràng có những người thích hưởng thụ và ăn sẵn. Họ chẳng muốn như vậy, nhưng sinh ra họ đă là như vậy. Đó không phải là xấu, tạo hóa muốn một sự đa dạng như vậy. Chúng ta không thể bảo họ: anh phải chăm chỉ chịu khó, anh phải tiết kiệm. Đó là điều không tưởng !
Cũng vậy, một người có tính lăng nhăng, nhu cầu t́nh dục mạnh, dễ phải ḷng người khác, yêu đương lung tung và ta bảo họ phải sống một đời đoan chính, nghiêm túc th́ họ sẽ cảm thấy bức xúc bực bội trong ḷng và sớm hay muộn nhu cầu t́nh dục của họ sẽ t́m ra một lối thoát. Nếu chuyển hướng được t́nh dục mạnh sang hăng say, đam mê làm việc th́ họ tránh được những mối t́nh lăng nhăng. Nếu không chuyển hóa được như vậy (mà đa số là không chuyển hóa được như vậy) th́ khi có ngoại cảnh thuận lợi họ sẽ thực hiện sự mong muốn của ḿnh với một người khác phái cũng có nhu cầu như họ.
Lúc Thương, Bao Nhiêu Cũng Được. Hết Thương Rồi, Nói Ngược Nói Xuôi
Tỳ Khưu Thích Chân Tuệ
Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa ḷng nhau.
Tâm buồn chẳng nói lời nào,
Tâm vui lời nói ngọt ngào dễ thương.
Có thương yêu, bao nhiêu cũng được,
Hết thương rồi, nói ngược nói xuôi.
Lời nói dễ mích ḷng nhau.
Lời nói chân thật ngọt ngào t́nh thương.
Có t́nh thương nói ǵ cũng dễ.
Hết thương rồi bất kể nói chi.
Nói nhiều tâm khởi sân si.
Bằng như không nói từ bi ai tường.
-oOo-
Trong cuộc sống hằng ngày, để có thể hiểu nhau biết nhau, trao đổi tin tức, phổ biến văn hóa, con người dùng ngôn ngữ, tức là: chữ viết và tiếng nói. Đôi khi, không cùng chữ viết, cũng không cùng tiếng nói, nhưng con người cũng có thể hiểu biết nhau qua dáng điệu, cử chỉ, nét mặt, thái độ, hay giọng nói. Một vấn đề lớn đối với các gia đ́nh người Việt sống ở hải ngoại chính là: Vấn Đề Ngôn Ngữ. Đối với thế hệ trước, tiếng Việt là tiếng mẹ đẻ, cho nên rành rẽ rơ ràng, c̣n tiếng địa phương th́ không thông thạo.
Đối với thế hệ sau, tiếng địa phương th́ thông thạo, tuy tiếng Việt cũng là tiếng mẹ đẻ, nhưng nói th́ vấp váp, gượng gạo, ngọng nghịu. Tại sao như vậy? Bởi v́ thế hệ sau hấp thụ văn hóa tây phương, tiếp xúc với xă hội bên ngoài nhiều hơn, c̣n trong gia đ́nh, thế hệ trước muốn tập nói tiếng địa phương với thế hệ sau, cho nên thế hệ trước quên lửng chuyện dạy dỗ tiếng Việt cho thế hệ sau, dù người mẹ đẻ là người Việt. Hai thế hệ nói hai thứ tiếng khác nhau, tiếng Việt và tiếng địa phương, cho nên không thể thông cảm nhau dễ dàng. Chuyện không cảm thông nhau thường đưa tới việc đổ vỡ hạnh phúc gia đ́nh, tức nhiên cuộc sống phiền năo khổ đau, không sao tránh khỏi được.
Hai người nói hai thứ tiếng khác nhau, thực khó cảm thông nhau như vậy. C̣n hai người cùng nói một thứ tiếng th́ sao, có dễ cảm thông nhau chăng, hoặc là ngược lại, có dễ đụng chạm nhau chăng? Tại sao như vậy? Bởi v́, tuy cùng nói một thứ tiếng, nhưng tùy theo lời nói, tùy theo giọng nói, hay tùy theo cách nói, hai người có thể cảm thông nhau, hoặc là đụng chạm nhau. Lời nói có ảnh hưởng rất nhiều đến sinh hoạt đời sống của mọi người trên thế gian này. Dù quen biết trước, hay chưa quen biết, khi gặp mặt nhau, con người thường hay: chào hỏi với nhau. Một lời chào hỏi, khéo léo lịch thiệp, vui vẻ cởi mở, có thể khởi đầu, một mối quan hệ, tốt đẹp lâu dài.
Có người mở miệng nói, dù chỉ một lời, người nào cũng ưa, cũng thương cũng mến, cũng có cảm t́nh, cũng tin tưởng được, cũng đều nghe theo. Cũng có người mở miệng nói, dù có nói nhiều, cũng không ai tin, cũng không ai nghe, cũng không ai ưa, cũng không ai thích. Có những lời nói đem lại sự mát dịu trong tâm hồn người nghe. Người nghe có cảm giác như vừa uống được một ngụm nước cam lồ tươi mát. Cũng có những lời nói khiến người nghe phải đi xức dầu cù là, hoặc là, phải uống thuốc nhức đầu, có khi ngất xỉu, hay là, nghỉ thở luôn!
Như vậy, chúng ta đồng ư với nhau rằng: lời nói rất là quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn lao, trong cuộc sống hằng ngày của tất cả mọi người chúng ta. Nếu người nào cảm thấy cuộc đời nhiều đau khổ, lắm thương đau, không vui vẻ, chẳng b́nh yên, tức là chính người đó cần phải điều chỉnh lại lời nói, cho vừa dễ nghe, cho vừa dễ thương. Tại sao như vậy? Bởi v́, chính người đó cũng muốn nghe những lời nói dễ nghe dễ thương như vậy. Hoặc là, người đó cần phải điều chỉnh lại âm thanh, cho vừa đủ nghe, để khỏi làm phiền ḷng người khác, đang cần sự yên tĩnh, để tâm hồn được thanh tịnh, hay để nghỉ ngơi được thoải mái.
Theo các sách vở chỉ dạy cách xử thế của người đời, có rất nhiều phương pháp để thu phục nhân tâm, bằng lời nói. Chẳng hạn như: Làm sao khuyên bảo người khác, khi biết họ làm sai, nói sai, hay nghĩ sai? Chẳng hạn như: Nói cách nào cho khỏi phiền ḷng người nghe? Chẳng hạn như: Có nên nói cho gia đ́nh người khác biết, khi một người trong gia đ́nh đó đang làm một việc sai trái? Có hàng bao nhiêu nguyên tắc, bao nhiêu phương pháp, bao nhiêu kỷ thuật, bao nhiêu sách vở, bao nhiêu tác giả, đă đề cập đến vấn đề này. Tuy nhiên, trong đạo Phật, vấn đề này được giải quyết một cách đơn giản hơn:
Nếu muốn nói với tâm Phật, tức là tâm từ bi hỷ xả, hay tâm thanh tịnh, th́ chúng ta nên nói. Nếu muốn nói với tâm ma, tức là vọng tâm hay ác tâm, th́ chúng ta không nên nói. Tại sao như vậy? Bởi v́, khi chúng ta bị tâm ma điều khiển để nói năng, tức là chúng ta đang tạo khẩu nghiệp, để rồi măi măi, chính chúng ta bị trôi lăn trong sanh tử luân hồi, khổ đau nhiều kiếp. Ḿnh c̣n chưa giúp ǵ được cho ḿnh, làm sao giúp ǵ được cho ai đây? Sách có câu: "Chuyện ai nấy lo. Đèn nhà ai nấy sáng" chính là nghĩa đó vậy.
* * *
Trong phạm vi bài này, chúng ta xét vấn đề lời nói, qua giáo pháp của nhà Phật mà thôi. Trong giáo lư của đạo Phật, vấn đề lời nói được đề cập đến nhiều nơi: Một là trong Tứ Nhiếp Pháp, đó là: "Ái Ngữ". Hai là trong Bát Chánh Đạo, đó là: "Chánh Ngữ". Ba là trong Pháp Tứ Y, đó là: "Y Nghĩa Bất Y Ngữ".
*1) Trước hết, chúng ta t́m hiểu lời nói qua Tứ Nhiếp Pháp. Tứ Nhiếp Pháp là pháp môn có công năng nhiếp phục nhân tâm, gồm có bốn điều: bố thí, ái ngữ, lợi hành và đồng sự. Chúng ta hăy xét qua: Thế nào là "Ái Ngữ"? -- Ái ngữ chính là: lời nói dịu dàng, êm ái ngọt ngào, dễ nghe dễ thương, phát xuất từ ḷng từ bi hỷ xả, phát xuất từ tâm thanh tịnh, phát xuất từ tấm ḷng thương người như thể thương thân. Ái ngữ không phải là lời nói đầu môi chót lưỡi, không phải là lời nói hoa mỹ, không phải là lời nói tâng bốc khách sáo, cốt sao cho đẹp ḷng người nghe, một cách không thực, đôi khi hàm chứa dụng ư bên trong. Ái ngữ có tác dụng đem lại an vui, b́nh yên thanh thản cho người nghe. Ái ngữ có tác dụng an ủi vỗ về những tâm hồn nhiệt năo, âu lo sợ sệt.
Bởi vậy, chúng ta biết lời nói, cũng như tiếng cười, có khi gây được cảm t́nh tốt đẹp, cũng có khi gây nên ác cảm, oán thù giữa con người với nhau. Chỉ cần lỡ một lời nói, có khi hư hỏng việc lớn. Chỉ cần lỡ một lời nói, có khi bị vạ lây, bị thưa kiện, thậm chí, bị tù tội, chỉ v́ người nghe không vừa tai, cho nên đặt điều đi cáo gian! Điều này cũng tùy người, tùy lúc, tùy tâm trạng, hay tùy cảm giác của người nghe nữa.
Trong sách có câu: "Bệnh ṭng khẩu nhập. Họa ṭng khẩu xuất". Nghĩa là các bệnh, thường từ cửa miệng, nhập vào cơ thể, gây nên tác hại. Tai họa xảy đến, thường do lời nói, từ cửa miệng ra, gây nên tác hại.
Chúng ta biết rằng, ngoài danh và lợi, trên thế gian này, con người thường hay, tranh chấp với nhau, chỉ v́ lời nói. Hai người nói chuyện, với nhau một lúc, không nhường nhịn nhau, không nhượng bộ nhau, chắc chắn đưa tới, tranh chấp căi vă.
Người có trí tuệ là người thực hiện được điều sau đây:
Được sống và được yêu thương đó là những điều ḱ diệu nhất mà con người có được. Hăy quư trọng những ǵ bạn đang có, đừng để đến khi không c̣n nắm giữ được nó, bạn sẽ thấy hối tiếc. Câu chuyện t́nh buồn, nhưng nó lại nhắc cho ta lư do v́ sao ta phải sống... để được yêu thương!
Vào một buổi chiều đẹp trời chan ḥa gió và nắng, chàng trai và cô gái đă vô t́nh gặp nhau khi đang cùng đi dạo trên hành lang ở một bệnh viện. Ngay từ giây phút đầu tiên ánh mắt họ chạm nhau, hai trái tim non trẻ bỗng chốc đập loạn nhịp, tiếng sét ái t́nh đến với họ trong một hoàn cảnh thật trớ trêu.
Cả hai cùng đang lâm bệnh nặng không có cách nào cứu chữa được. Họ đọc trong mắt nhau cả một sự tuyệt vọng vô bờ bến. Có lẽ v́ cùng trong một hoàn cảnh nên dù chỉ mới nói chuyện nhưng dường như đă có cảm giác quen thuộc như hai người bạn đă quen từ lâu.
Và cũng từ đó, những ngày tháng ở trong bệnh viện họ như hai chiếc bóng không xa rời nhau, ngày ngày cùng nắm tay ngắm mặt trời mọc, rồi chiều xuống ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ. Hai trái tim đang yêu như được tiếp thêm sức mạnh tràn ngập hạnh phúc và hy vọng, họ không c̣n cảm thấy bi quan và tuyệt vọng về cuộc sống nữa...
Cuối cùng cũng đến một ngày chàng trai và cô gái cùng được thông báo rằng bệnh t́nh của họ đă trở nên rất nguy kịch, không c̣n khả năng cứu chữa nữa, họ chỉ c̣n đếm sự sống bằng từng ngày từng giờ. Bệnh viện cũng bất lực trả họ lại về cho gia đ́nh.
Đêm cuối cùng trong bệnh viện, họ cùng nắm chặt tay nhau không nỡ xa rời, cùng hẹn ước sẽ không bao giờ quên những ngày tháng khó quên ở đây và hẹn sẽ luôn viết thư cho nhau để duy tŕ liên lạc.
Đó là cách duy nhất để hai trái tim luôn được xích lại gần nhau và cả hai sẽ tiếp cho nhau thêm nghị lực để cùng chiến đấu với sự sống và cái chết đang gần kề. Họ nh́n vào mắt nhau tràn đầy niềm tin và hy vọng...
Cứ thế, ngày tháng chậm chạp trôi đi, những lá thư họ gửi cho nhau vẫn không hề vơi cạn. Từng ḍng từng chữ đối với họ đáng quư biết chừng nào, họ động viên nhau, gửi đến nhau những lời yêu thương, hy vọng, những dự định của tương lai, những niềm mơ ước. Cả cô gái và chàng trai đều như quên đi nỗi đau đớn bệnh tật đem lại, họ sống trong hạnh phúc, lạc quan và niềm tin vô bờ...
Nhưng rồi ba tháng sau đó, bệnh t́nh của cô gái trong phút chốc trở nên nguy kịch, và cô đă lặng lẽ ra đi, trên tay cô nắm chặt lá thư của chàng trai, miệng cô vẫn đọng lại một nụ cười măn nguyện:
"... Nếu phải đối diện với vận mệnh, đối diện cái chết, em hăy đừng sợ nhé! Hăy đừng lo lắng, đừng sợ hăi! Bởi v́ vẫn c̣n có anh luôn ở bên em, vẫn c̣n rất nhiều người thương yêu em ở bên em, sẽ che chở cho em, và cùng em vượt qua những chặng đường khó khăn này. Hăy vững vàng lên! Đừng khóc, dù là địa ngục hay thiên đường, chúng ḿnh sẽ không bao giờ xa rời...".
Mẹ của cô gái run rẩy cầm lá thư của chàng trai trên tay cô ̣a khóc. Bà biết cô đă ra đi rất thanh thản. Ngày thứ hai sau hôm cô gái mất, mẹ cô phát hiện thấy trong ngăn kéo bàn học của cô có một tập thư đă dán tem nhưng chưa gửi. Bức thư trên cùng viết: "Gửi cho mẹ".
Bà run run mở thư, đúng là nét chữ quen thuộc của con gái: "Mẹ thân yêu của con. Có lẽ đến lúc mẹ nhận được lá thư này th́ con đă đi rất xa rồi. Nhưng con vẫn c̣n một tâm nguyện chưa hoàn thành được. Con đă có một lời hẹn ước với một người con trai là con sẽ cùng anh ấy chiến đấu với bệnh tật và cùng nhau vượt qua những ngày tháng cuối cùng này. Nhưng con biết con không thể thực hiện được lời hứa đó. Cho nên sau khi con đi rồi, mẹ hăy thay con tiếp tục gửi những lá thư này cho anh ấy, để anh ấy có thêm nghị lực mà tiếp tục sống, những lá thư này đối với anh ấy rất quan trọng, nó sẽ mang lại niềm tin cho anh ấy. Chỉ cần anh ấy biết con c̣n khỏe, anh ấy sẽ không từ bỏ con mà ra đi, sẽ c̣n tiếp tục chiến đấu, tiếp tục sống...".
Nh́n những ḍng di thư cuối cùng của con gái, bà mẹ cô gái đă theo địa chỉ trên lá thư t́m đến nhà chàng trai. Vừa vào đến nhà, đập vào mắt bà là tấm di ảnh của chàng trai đặt trên bàn thờ. Trong phút chốc, bà cứ nh́n tấm ảnh đó đứng bất động tê dại.
Một lúc sau, một người phụ nữ bước ra, khuôn mặt tiều tụy khắc khổ, vẻ đau đớn vẫn chưa xóa hẳn trong ánh mắt vô hồn của bà, đó là mẹ của chàng trai. Bà cầm ra một tập thư dày đưa cho mẹ của cô gái: "Đây là những bức thư con trai tôi để lại, nó đă mất cách đây một tháng. Nhưng nó vẫn nói với tôi nó c̣n có một người con gái cùng cảnh ngộ đang đợi thư nó từng ngày, vẫn đang cần nó tiếp thêm nghị lực để tiếp tục sống. Cho nên những ngày tháng qua, mỗi tuần tôi vẫn thay nó gửi một bức thư đi cho cô gái đó...".
Nói đến đây, mẹ của chàng trai lại nức nở ̣a khóc. Mẹ cô gái hai mắt cũng ướt sũng từ độ nào, bà nhẹ nhàng tiến lại choàng tay ôm mẹ chàng trai vào ḷng, nghẹn ngào nói: "Bà yên tâm, rồi chúng nó sẽ được gặp nhau trên thiên đường như đúng lời hẹn ước...".
Tôi nói với cuộc sống rằng hăy lấy đi ḷng tự trọng của tôi, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng cuộc sống không thể lấy đi ḷng tự trọng của tôi, nhưng tôi có thể từ bỏ tự trọng của ḿnh khi tôi muốn.
Tôi nói với cuộc sống rằng hăy làm cho đứa con tật nguyền của tôi được lành lặn, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng tâm hồn đứa con của tôi thật hoàn hảo, và thân thể chỉ là tạm thời mà thôi.
Tôi nói với cuộc sống hăy ban cho tôi sức chịu đựng, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng sự chịu đựng có được một phần do những đau khổ gây nên – và sự chịu đựng không phải là một đặc ân ban tặng – chịu đựng là một bản năng sống.
Tôi nói với cuộc sống hăy mang đến cho tôi niềm hạnh phúc, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói sẽ mang đến những điều may mắn cho tôi và hạnh phúc sẽ khởi nguồn từ chính bản thân tôi.
Tôi nói với cuộc sống hăy làm giảm đi những nỗi đau trong tôi, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói rằng sự chịu đựng giúp tôi thoát khỏi những lo lắng vật chất và mang tôi đến gần cuộc sống hơn.
Tôi nói với cuộc sống hăy giúp tôi luôn chín chắn, nhưng cuộc sống từ chối. Cuộc sống nói với tôi rằng tôi phải biết tự trưởng thành, nhưng cuộc sống sẽ tô điểm thêm vào những năm tháng trong đời tôi với những lần vấp ngă giúp tôi có thêm những kinh nghiệm sống.
Và khi tôi nói với cuộc sống rằng hăy giúp tôi có thể yêu một người nào đó nhiều như người đó đă yêu tôi, cuộc sống nói với tôi rằng cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề rằng cuộc sống không là một phép màu để cầu xin, cuộc sống là cơ hội để tôi được yêu thương và biết yêu thương.
Cuộc sống không cố ư muốn làm chúng ta e dè sợ hăi, mà chỉ muốn chúng ta hiểu và sống mà thôi.
Nữ nhà văn Mỹ Hellen Keller đă từng nói: “Tôi đă khóc v́ không có giày để đi cho đến khi tôi nh́n thấy một người không có chân để đeo giày.”
Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm mới t́m ra được người giúp đỡ - Hăy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.
Đó là lúc khó khăn của bạn, đôi chân của bạn có thể đưa bạn đến bất cứ nơi đâu, đó là hạnh phúc và may mắn khi bạn sinh ra trên đời được có quyền đứng trên đôi chân của ḿnh để đi. Khi không may đôi chân phải nặng nề hơn trên con đường đang bước th́ hăy chớ vội nản ḷng, khó chịu bởi đằng kia có rất rất nhiều người đang khao khát được bước và được đi như bạn dù chỉ một bước chân....
Nếu bạn cảm thấy đời ḿnh bị mất mát và băn khoăn về ư nghĩa kiếp người - Xin bạn hăy biết ơn cuộc sống v́ có nhiều người đă không được sống hết tuổi trẻ của ḿnh để có những trải nghiệm như bạn.
Đừng bao giờ nghĩ rằng ḿnh kém may mắn trong cuộc đời này, hăy biết trân trọng từng phút giây khi được sinh ra trên cuộc đời này.
Nếu bạn cảm thấy ḿnh là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ - Hăy nhớ rằng việc đời có khi c̣n tệ hại hơn thế rất nhiều.
Sống là động nhưng ḷng không dao động.
Mỗi sớm mai thức dậy việc đầu tiên mà ta phải làm là hăy nở một nụ cười thật tươi để trả lại cho cuộc sống đă cho ta được sinh ra trên cuộc đời này, có được một đôi chân vững chăi để bước đi, có được một đôi tay lành lặn để ôm ấp những người mà ta yêu thương, có được một đôi mắt sáng để nh́n ngắm thế giới xung quanh, có được niềm tin và nghị lực trong mỗi chặng đường đời để cảm thấy ḿnh hạnh phúc dù ở trong hoàn cảnh nào. Hăy biết nâng niu và trân trọng từng phút giây mà bạn đang có để biết yêu thương được đong đầy như thế nào trong cuộc đời ḿnh.
HIỆN TẠI CỦA BẠN ĐANG LÀ MỘT NIỀM MƠ ƯỚC CỦA NHIỀU NGƯỜI, XIN HĂY TRÂN TRỌNG VÀ SỐNG TRỌN VẸN NGAY THỰC TẠI, BÂY GIỜ VÀ Ở ĐÂY
Si Guoqi không phải thần bài, nhưng chỉ nh́n qua anh có thể nói chính xác những lá bài hay quân mạt chược mà người đối diện có trong tay. Anh không dùng tài nghệ để kiếm tiền, mà để cứu những con bạc khát nước.
Mọi chuyện bắt đầu từ năm 2008, khi gia đ́nh Si suưt chút nữa đă lao xuống bờ vực phá sản bởi cơn nghiện cờ bạc của vợ anh, cô Cheng Juan. 5 năm qua, vợ chồng anh không chỉ cứu sống chính ḿnh, mà c̣n giúp hơn 7.000 người khác từ bỏ thói quen đốt tiền và vùi ḿnh trong những canh bạc không lối thoát.
"Lượng người nghiện đánh bạc đang tăng rất nhanh", Si, 40 tuổi, người mới trở về từ chiến dịch pḥng chống cờ bạc kéo dài một tháng ở Hồi Hột, khu tự trị Nội Mông, nói. "Tuy nhiên, điều này không ảnh hưởng tới niềm tin của tôi vào cuộc chiến chống cờ bạc. Tôi đă coi đây là sự nghiệp của ḿnh".
Hành tŕnh 'thoát nghiện'
Năm 2002, vợ chồng Si quyết định chuyển nhà tới thành phố Bộc Dương, tỉnh Hà Nam. Hai người nhanh chóng dồn tiền và khai trương một tiệm làm đầu nhỏ. Chỉ ba năm sau, họ đă gây dựng được một sự nghiệp vững vàng với ba salon làm đẹp lớn và kiếm được khoảng 600.000 tệ (gần 100.000 USD) mỗi năm.
Tuy nhiên, vận may của gia đ́nh Si bắt đầu tiêu tan khi Cheng dính vào cơn nghiện mạt chược. Ban đầu, cô chỉ chơi để giải trí, nhưng chẳng bao lâu sau, Cheng đâm nghiện và sẵn sàng dành cả ngày cho cuộc đỏ đen.
"Tôi đă nhiều lần ngăn cản cô ấy. Nhưng Cheng cứ liên tục thất hứa và tiếp tục đánh bạc", Si nói.
Mọi chuyện lên tới đỉnh điểm vào năm 2008, khi Cheng bị thua tới 10.000 tệ trong một sới bạc. Thay v́ từ bỏ, cô lại quyết tâm "ăn thua đủ" bằng cách vay mượn thêm từ bạn bè. Ngay trong tối hôm đó, Cheng tiếp tục thua thêm 300.000 tệ và phải kư khế ước vay nợ. Si chỉ biết chuyện khi Cheng đă đẩy mọi việc đi quá xa. Gia sản cũng như t́nh vợ chồng của hai người đứng bên bờ vực tan vỡ.
"Chúng tôi tranh căi tối ngày. Cô ấy đă làm mất gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm. Tôi thậm chí c̣n nghĩ tới cả chuyện ly hôn", Si nói. Để trả nợ và kiếm sống, họ đă phải bán toàn bộ số tài sản đă mất công tích cóp bấy lâu.
Vài ngày sau, Si t́nh cờ bắt gặp Zheng Taishun, một chuyên gia chống cờ bạc, trên truyền h́nh. Ông Zheng là người đă phát hiện ra rất nhiều mánh khóe và thủ thuật trong cờ bạc, và vốn hiểu biết của ông khiến Si tin rằng vợ anh hẳn cũng là một trong những nạn nhân của tṛ lừa đảo này.
"Tôi biết ḿnh phải cứu cô ấy, nếu không muốn cả gia đ́nh ḿnh bị hủy hoại", anh nói. Si làm việc đó bằng cách đưa vợ tới chỗ Zheng và mời ông tham gia vài ván bài với họ. Dù "tay nghề" của Cheng có giỏi tới đâu, cô cũng không thắng nổi Zheng, dù chỉ một lần. Suốt hai giờ "đấu trí", Zheng luôn đoán trúng mọi quân bài mà cô đang có.
"Tôi hiểu ra rằng mỗi loại h́nh cờ bạc đều có một mánh khóe riêng. Zheng đă giúp tôi sáng mắt", Cheng cho biết, nói thêm rằng cô đă thề sẽ không bao giờ chi thêm dù chỉ một xu cho việc đánh bạc.
Cuộc chiến chống cờ bạc
Để bày tỏ ḷng biết ơn, vợ chồng Si đă tham gia câu lạc bộ chống cờ bạc của Zheng và dồn mọi tâm huyết để giúp đỡ các nạn nhân khác.
Họ tới Thành Đô, Tứ Xuyên, và thuê một căn hộ trong thành phố để mở một pḥng tư vấn. Khách hàng đầu tiên là một thanh niên 30 tuổi, và giữa họ đă nhanh chóng nổ ra một trận căi vă, chỉ sau vài phút tṛ chuyện.
"Ban đầu rất khó khăn, v́ người ta không thể hiểu tại sao chúng tôi lại làm việc này. Suốt 4 tháng nỗ lực, chỉ có vài người tới gặp chúng tôi", Si nói.
T́nh h́nh dần thay đổi sau khi một đài truyền h́nh ở Thành Đô t́m thấy vợ chồng Si và hẹn phỏng vấn với họ. Nhờ sức lan tỏa của truyền thông, điện thoại của Si sau đó đă liên tục rung chuông, ngay cả trong dịp tết âm lịch năm 2009.
Nhưng thành công đến quá nhanh lại khiến hai vợ chồng lo lắng về hiệu quả thực sự của việc tuyên truyền. "Tôi nhận ra rằng thuyết phục bằng lời là chưa đủ", Si thừa nhận.
Và để khắc phục điều này, Si bắt đầu gặp gỡ những chuyên gia trong nghề và cải thiện kỹ thuật của bản thân. Sau hàng tháng tập luyện, anh đă trở thành một con bạc "cứng tay" và có thể đem nó ra để thuyết phục các khách hàng.
"Ban đầu, tôi chỉ hy vọng có thể kéo vợ ra khỏi cơn nghiện bằng cách đưa cô ấy vào chiến dịch chống cờ bạc. Nhưng dần dần, tôi nhận ra ḿnh không thể ngừng lại, khi ngày càng nhiều người tới chỗ tôi", Si nói.
Để trả nợ và kiếm sống, họ đă phải bán toàn bộ số tài sản đă mất công tích cóp bấy lâu.
Vài ngày sau, Si t́nh cờ bắt gặp Zheng Taishun, một chuyên gia chống cờ bạc, trên truyền h́nh. Ông Zheng là người đă phát hiện ra rất nhiều mánh khóe và thủ thuật trong cờ bạc, và vốn hiểu biết của ông khiến Si tin rằng vợ anh hẳn cũng là một trong những nạn nhân của tṛ lừa đảo này.
"Tôi biết ḿnh phải cứu cô ấy, nếu không muốn cả gia đ́nh ḿnh bị hủy hoại", anh nói. Si làm việc đó bằng cách đưa vợ tới chỗ Zheng và mời ông tham gia vài ván bài với họ. Dù "tay nghề" của Cheng có giỏi tới đâu, cô cũng không thắng nổi Zheng, dù chỉ một lần. Suốt hai giờ "đấu trí", Zheng luôn đoán trúng mọi quân bài mà cô đang có.
"Tôi hiểu ra rằng mỗi loại h́nh cờ bạc đều có một mánh khóe riêng. Zheng đă giúp tôi sáng mắt", Cheng cho biết, nói thêm rằng cô đă thề sẽ không bao giờ chi thêm dù chỉ một xu cho việc đánh bạc.
Cuộc chiến chống cờ bạc
Để bày tỏ ḷng biết ơn, vợ chồng Si đă tham gia câu lạc bộ chống cờ bạc của Zheng và dồn mọi tâm huyết để giúp đỡ các nạn nhân khác.
Họ tới Thành Đô, Tứ Xuyên, và thuê một căn hộ trong thành phố để mở một pḥng tư vấn. Khách hàng đầu tiên là một thanh niên 30 tuổi, và giữa họ đă nhanh chóng nổ ra một trận căi vă, chỉ sau vài phút tṛ chuyện.
"Ban đầu rất khó khăn, v́ người ta không thể hiểu tại sao chúng tôi lại làm việc này. Suốt 4 tháng nỗ lực, chỉ có vài người tới gặp chúng tôi", Si nói.
T́nh h́nh dần thay đổi sau khi một đài truyền h́nh ở Thành Đô t́m thấy vợ chồng Si và hẹn phỏng vấn với họ. Nhờ sức lan tỏa của truyền thông, điện thoại của Si sau đó đă liên tục rung chuông, ngay cả trong dịp tết âm lịch năm 2009.
Nhưng thành công đến quá nhanh lại khiến hai vợ chồng lo lắng về hiệu quả thực sự của việc tuyên truyền. "Tôi nhận ra rằng thuyết phục bằng lời là chưa đủ", Si thừa nhận.
Và để khắc phục điều này, Si bắt đầu gặp gỡ những chuyên gia trong nghề và cải thiện kỹ thuật của bản thân. Sau hàng tháng tập luyện, anh đă trở thành một con bạc "cứng tay" và có thể đem nó ra để thuyết phục các khách hàng.
"Ban đầu, tôi chỉ hy vọng có thể kéo vợ ra khỏi cơn nghiện bằng cách đưa cô ấy vào chiến dịch chống cờ bạc. Nhưng dần dần, tôi nhận ra ḿnh không thể ngừng lại, khi ngày càng nhiều người tới chỗ tôi", Si nói.
Để gia tăng uy tín, vợ chồng Si lập một website chuyên cung cấp cách thức để thoát khỏi cơn nghiện cờ bạc. Cho tới nay, họ đă chi khoảng 600.000 tệ để theo đuổi chiến dịch này, thậm chí c̣n chuyển tới một căn nhà nhỏ hơn để tiết kiệm tiền.
Nguyên tắc làm việc của họ là không bao giờ chấp nhận dù chỉ một xu từ các khách hàng. Thậm chí vợ chồng Si c̣n từ chối cả những bữa cơm thân mật.
Sự nổi tiếng cũng đi kèm với những mối đe dọa. Ḥm thư và điện thoại của hai vợ chồng thường xuyên bị ngập lụt bởi các lời lẽ thù địch từ các băng nhóm cờ bạc bịp.
"Giới cờ bạc ngầm thậm chí c̣n móc nối với cả cảnh sát", Si cho biết, nói thêm rằng nỗ lực của chính phủ không đủ để ngăn chặn tệ nạn này. "Tôi dám khẳng định rằng phần lớn các tổ chức cờ bạc đều dính líu tới ma túy và mại dâm."
Vợ chồng Si Guoqi và Cheng Juan.
Zhang Qianwei, một chủ doanh nghiệp ở Bắc Kinh, từng mất hơn 30 triệu tệ v́ đánh bạc. Sự nghiệp sụp đổ, Zhang c̣n bị vợ ly hôn và phải sống khổ sở với cậu con trai mới 4 tuổi.
T́nh h́nh bắt đầu thay đổi từ mùa đông năm 2011, khi mẹ Zhang t́nh cờ bắt gặp Si trên truyền h́nh, đang tŕnh bày về các mánh khóe trong bài bạc và mạt chược. Nhờ sự chỉ dẫn của Si, bà quyết định đưa con trai tới trung tâm phục hồi chức năng ở thành phố Trịnh Châu, tỉnh Hà Nam.
"Ban đầu tôi không tin anh ta", Zhang nói. "Nhưng suốt hai tháng tôi ở trung tâm, ngày nào anh cũng ấy tới và giảng giải về cách những tay chủ ṣng bạc lừa gạt các con bạc khát nước như chúng tôi."
Sự chân thành của Si cuối cùng cũng khiến Zhang phải mở ḷng. "Anh ấy có một trái tim ấm áp", Zhang nói. "Si không phải kiểu người đem con bỏ chợ. Anh ấy giúp chúng tôi hết lần này tới lần khác."
"Tôi không bảo các bạn ngừng đánh mạt chược hoặc thôi chơi bài, nếu việc đó có thể giúp các bạn giải trí. Nhưng cờ bạc không được phép gây ảnh hưởng tới công việc, sức khỏe và gia đ́nh của các bạn", Si nói.
"Bạn có thể thắng một lần, nhưng bạn sẽ thua trong những lần sau. Rồi chính tay bạn sẽ hủy hoại sự nghiệp và gia đ́nh của ḿnh", anh nói thêm.
Phiên ṭa chưa khại mạc mà không khí trong pḥng xử án căng thẳng như dây đàn. Thiên hạ đồn người sẽ ngồi ghế chánh án hôm nay là cụ Thư, một người nổi tiếng uyên bác, nghiêm khắc, công tâm, bao nhiêu năm ngồi ṭa áo đen áo đỏ( Ṭa tiểu h́nh và toà thượng thẩm đại h́nh)chưa hề xét xử oan sai. Hàng mấy trăm con người chen chúc trong căn pḥng nhỏ, không gây một tiếng động. Mọi người náo nức chờ xem, giống như đợi mở màn coi hát. Tám giờ đúng, một hồi khuông lanh lảnh reo vang, thường các tội nhân h́nh sự nghe như tiếng chuông gọi hồn. Một người mặc áo tô(toge), loại áo dành riêng cho quan ṭa. Áo tô là áo choàng dài may bằng vải đen, với dải vải dài vắt qua vai ḷng tḥng trước ngực, đầu có tấm lông thỏ trắng, cổ áo có mảnh vải gấp nhiều nếp màu trắng, giống như áo thụng đen linh mục. Chiếc áo làm cho ông ṭa hóa thành một người có uy, trang nghiêm, ai thấy cũng ngán. Mọi người đồng loạt đứng lên kính chào ṭa. Phiên ṭa hôm nay chỉ là phiên tiểu h́nh, tuy chẳng phải phiên đại h́nh, nhưng lại rất đông người hiếu ḱ tới xem.
Thế nhưng hôm nay, chỉ là phiên xử sơ thẩm h́nh sự, một vụ án b́nh thường, không hứa hẹn ǵ cả, ấy chỉ là một vụ bắt phạm gian ( ngoại t́nh) thế nhưng nhiều người kéo nhau đến ṭa rất sớm chờ nghe ṭa xử, v́ những nhân vật liên quan đều là hạng” tai to mặt lớn” ở cái thành phố tí hon nầy. Mấy chị kề tai nhau nói nhỏ:” Đi xem kiểu nầy c̣n khoái hơn là mua vé coi cải lương!” Mấy chị bán hàng ở chợ Đầm cũng liều bỏ một buổi chợ đi coi cho măn nhăn.
Cụ chánh án đă suy nghĩ chán chê, cân nhắc rất nhiều yếu tố tâm lư, chính trị, xă hội mới quyết định đem xử công khai vụ án nầy. Một vụ án ngoại t́nh, đầy tính chất dâm ô trụy lạc của lớp người thượng lưu trí thức, thành phần ưu tú trong xă hội. Nếu để cho dân chúng trông thấy bộ mặt thật của giai cấp thượng lưu, e có bôi bác chế độ không? Nhưng cuối cùng ông vẫn quyết định cho xử công khai. Tin nầy làm cho dân chúng náo nức tới xem chật ṭa, và ai cũng muốn đến sớm để được ngồi mấy hàng ghế trên để xem và nghe cho rơ.
Trước tiên là nàng Annakarênina (Một nhân vật tiểu thuyết cùng tên, vụ ngoại t́nh trứ danh của nền văn học thế giới) Thường gọi là bà bác sĩ Quỳ, nhũ danh Nguyễn thị Thùy Dung bước lên. Nàng cỡ ngoài ba mươi, trắng trẻo mập mạp, ngon như khúc gị heo tươm mỡ và đẹp như một đóa hoa vào buổi măn khai. Hôm nay nàng mặc trang phục toàn đen giống như người ta đi dự đám tang, song nh́n kĩ không phải thế. Nàng vẫn son phấn điểm trang rất kĩ lưỡng song kín đáo hơn ngày thường một tí thôi. Nàng khoác chiếc áo dài đen, may bằng thứ hàng ǵ không biết, giống như những dăi đăng ten đen nối lại, hoặc giống như thứ hàng rất mỏng người ta thường dùng may màn cửûa, áo để lộ bóng da thịt mờ mờ thêm phần hấp dẫn. Nàng có hai luật sư bênh vực, một nam một nữ. Nữ luật sư th́ nói:” Cái ấn tượng ban đầu rất là quan trọng, chị nên ăn mặc thường thôi, sang trọng quá người ta không mấy cảm t́nh…” Ông luật sư lại có quan điểm trái ngược:” Ông Ṭa th́ cũng là đàn ông. Đàn ông ai cũng thích ngắm người đẹp. Cứ diện vào ăn mặc luộm thuộm, mặt mày làm bộ ủ dột, đầy nước mắt, làm người ta chán. Không cần ai thương. Chẳng cần phải hành xác và thi hành cái gọi là khổ nhục kế nầy. Cứ diện vào, c̣n thái độ cứ tỏ ra b́nh thường. Tội nầy tuy là tội h́nh song chẳng tù tội ǵ đâu bất quá phạt vạ là cùng ï! ” Trước hai lời khuyên đối nghịch nhau nàng Anna, vốn kiêu hănh về nhan sắc ḿnh nên ngă sang phía ông luật sư, nàng vẫn chưng diện và dẹp khuôn mặt sầu năo, nàng tỏ ra tỉnh bơ. Nàng bước lên trả lời mấy câu về lí lịch, mặt hơi nghếch lên, chẳng sợ sệt e dè ǵ cả, nàng c̣n cả gan liếc xéo xuống đám khán giả, có vẻ thách thức.
Cử chỉ này làm cho con mụ Bầu, một vị khán giả ngồi hàng ghế đầu, nhờ dậy sớm, thường ngày nấu cơm cho chồng con ăn, song hôm nay v́ nôn đến ṭa nên ra đầu ngỏ mua mấy gói xôi bắp cho chồng ăn đạp xích lô, và mấy đứa con ăn đi học. Mụ vội vàng cắp nón đến ṭa khi hai cánh cửa lớn của ṭa án c̣n đóng im ỉm. Mụ Bầu kề sát tai chị Lê hàng xóm nói:” Ngó cái bộ dạng con đ… bắt phát ghét! Đồ cái quân…” Mụ ta tính nói một câu rất tục song chợt nghĩ ḿnh đang ngồi trong ṭa án, chỗ công đường trang nghiêm không phải nơi cái hàng rau quả của mụ ở giữa chơ mụ kịp dừng lại.
Nhân vật thứ hai xuất hiện. Ông bác sĩ Quỳ, ông tuy là bác sĩ giỏi, song lại có năng khiếu kịch nghệ bẩm sinh. Ông đóng vai người chồng bị cắm sừng rất đạt, không thua kém bất cứ nghê sĩ cải lương nào. Trông ông chẳng khác ǵ lăo Stepanovich chồng của Anna, một người đàn ông ở tầng lớp thượng lưu quí tộc bị vợ phản bội, một ông già khả kính và đáng thương. Nét mặt ông bác sĩ Quỳ nhăn nheo, trắng xanh nhợt nhạt và trong như một pho tượng đầu người gọt bằng củ cải. Ông làm bộ cứng cỏi một cách đáng thương. Hai vợ chồng đứng cạnh nhau mà thấy như ngàn trùng xa cách. Ôi c̣n đâu h́nh ảnh hai anh chị tay trong tay dưới chân thánh đường chụp tấm h́nh lớn trong ngày cưới. Tấm h́nh rọi lo lồng kính treo ở pḥng khách. Nh́n h́nh ảnh anh chồng thểu năo khiến cho ông Thầy Sáu Đậu có sách Thọ Mai, ngồi ở cuối pḥng lên tiếng bâng quơ :
- Thời buổi…Thiệt t́nh…!
Thầy Sáu thở dài ảo năo buồn bă giống như đă tới ngày tận thế, thời suy quỉ lộng! Có tiếng thanh niên hỏi:
- Thiệt t́nh, là thiệt t́nh cái chi” cha nội”?
- Đờn bà thời nay tam ṭng tứ đức bỏ đi đâu? Chồng con như rứa mà…
Lại có tiếng một ai đó b́nh phẩm:
- Cô vợ ngó phây phây, c̣n anh chồng hom hem quá, làm sao kham cho nổi, tránh sao khỏi cái vụ đó? Phải ”nhân đạo” với đờn bà chớ?
Người đứng ra kêu gọi phải ”nhân đạo với đờn bà” là chị Liên bán hàng ở chợ, ngày thường chi ta bán cá khô mắm ruốc, nói thách rất ác. Ngày rằm bán tương chao, nói sao bán vậy không hề nói lên một xu. Mấy người ngồi chung quanh chẳng đồng t́nh vơi lối ”nhân đạo” ác ôn ấy. Thầy Sáu thấy xu hướng chung nghiêng qua quan điểm lên án phụ nữ của ḿnh, thầy tiếp:
- Tào khang là cái nghĩa trọng. Phàm con người ta ăn ở đời…
Chị Liên không đợi cho ông thầy thuyết dứt câu nhơn nghĩa cũ mèm, cướp lời nói:
- Ai biểu già rồi c̣n đèo ḅng lấy cho được vợ trẻ? Nó cắm sừng cho đáng kiếp! Chọn vợ già vợ xấu th́ đâu đến nỗi? Đúng lúc đó người cảnh sát giữ chức thừa phát lại hô to:
- Lê văn T́nh !
Kỹ sư T́nh đứng đậy bước lên. Nhiều tiếng xí xồ, người ta đổ xô nh́n nhân vật thứ ba. Anh chành Vrônsky đẹp trai quyến rũ nàng Anna. Có người b́nh:
- Đẹp trai quá! Trẻ quá! Giống tài tử Hàn quốc, thấy như con trai ông bà bác sĩ.
Lại có người b́nh phẩm:
- Cái tướng anh nầy ngó lấc cấc quá!
Ông thầy Sáu Đậu lại lên tiếng:
- Tui chẳng hiểu con mắt của mấy chị đờn bà ra sao. Chớ theo tui th́ tui chọn anh chồng. Anh nầy trông đàng hoàng đĩnh đạt hơn thằng t́nh nhân cà chớn nầy nhiều!
Một ông ngồi gần thầy nói:
- Đàn bà họ cần ǵ đang hoàng đĩnh đạc, họ cần thứ khác, họ cần…
Chị vợ đứng cạnh véo mạnh vào sườn chồng, nói:” Liệu hồn ông! Chốn công đường ăn nói tục tỉu người ta gông đầu cho bây giờ!”
Ṭa bắt đầu tiến hành thủ tục xét xử. Trước tiên là nghe đọc biên bản bắt phạm gian, biên bản này do ông thừa phát lại lập. Cả ba người cúi đầu lắng nghe biên bản. Mỗi người suy nghĩ theo một cách và nói chung th́ cả ba đều không bằng ḷng về cái biên bản bắt phạm gian này tí nào. Nàng Thùy Dương rất tức lăo già lập biên bản. Hắn ghi sai bét. Hắn viết:”…Khăn trải giường nhăn nhúm một khoảng ở giữa. Nệm và gối c̣n hơi ấm của người nằm…” Sự thực th́ hôm đó chẳng phải thế. Kĩ sư T và chị không hề đặt lưng lên giường, làm ǵ có hơi ấm? Mùa nầy trời nóng lắm, pḥng chẳng có máy lạnh. Chính giữa pḥng chỉ có cái quạt trần hư, mở cũng không chịu quay. Cả hai nằm trên nền nhà tâm sự cho đỡ nóng. Về hiện tượng khăn trải giường nhăn một khoảng, không phải tại người nằm lên lăn lộn mà v́ anh T́nh đứng lên giường dùng cây chổi đẩy cánh quạt cho nó quay nhưng cây quạt hư từ lâu rồi. Như thế khi lập biên bản thằng cha thừa phát lại chỉ muốn tỏ ra cho ṭa biết hắn có học qua khóa h́nh pháp học. Có con mắt quan sát. Riêng việc chiếc gối và chăn lệch, cũng chẳng phải cả hai nằm lên giường và lăn lộn. Nó lệch chỉ v́ nàng nhét cái ví dưới gối rồi sau đó dở gối lên lấy ví để lấy khăn tay, son, phấn điểm trang lại. Số là trước đó hai người có kéo nhau tới quán bánh bèo mụ Ngự ăn, nước mắm cay lắm làm cho nàng đổ mồ hôi và son phấn phai nhạt, giờ đây vào pḥng ngủ nàng lấy son phấn và gương ra soi lại. Cũng chỉ v́ cái việc đi ăn bánh bèo mụ Ngự mà lộ chuyện. Vậy cái biên bản nhận định vết nhăn và chăn gối xô lệch là hoàn toàn sai lầm.
Bác sĩ Quỳ tuy là nạn nhân song cũng rất bất b́nh về tờ biên bản này. Ai đời lăo thừa phát lại làm như suốt ngày suốt đêm nằm dưới giường vợ chồng ông để đếm.
Hắn viết ”…đương sự- chỉ bác sĩ Quỳ- hồi 21 giờ 8 phút, tới văn pḥng báo cho thiểm chức( Cấp dưới xưng với cấp trên) rằng chính y trông thấy vợ ḿnh và tên T́nh kéo nhau vào pḥng ngủ Kim Anh. Ng̣ai ra đương sự khai, nhiều năm rồi đương sự không c̣n chung đụng với vợ nữa…” Bác sĩ Quỳ cho rằng viết như thế là quá đáng ! Dù ông ta có dở cách mấy đi nữa th́ một người đàn ông 60 như ông ít nhất một tháng cũng được một đôi lần. Sao hắn lại nói nhiều năm chẳng có lần nào? Nói như thế là xúc phạm tự ái ông một cách thậm tệ!
Kỹ sư T́nh cũng chẳng chút bằng ḷng với nội dung tờ biên bản. Lăo viết”…thiểm chức, nhân danh pháp luật gọi cửa nhiều lần, ở trong chẳng chịu mở. Thiểm chức xông vào, tên T́nh chống cự. Thiểm chức phải dùng vơ công chế ngự tên T́nh…” Cái lăo nầy thực láo toét !. Tướng tá hắn giống như đồ ho lao. Người như hắn anh chấp bốn tên. Thế mà hắn dám nói dùng vơ công chế ngự anh.
May cho hắn, nếu hắn biết anh đă từng bỏ công học môn Karatedo hơn 15 ngày th́ hắn đă không dám nói dốc!
**
Cụ chánh án gỡ đôi mục kích xuống nh́n cho rơ ba con người. Cụ nh́n, cặp mắt cụ gay gắt thế nào mà cả ba người thấy như bị lấy giấy nhám mà xát lên da thịt. Cụ lên tiếng chậm rải hỏi nàng Dung:
- Chị có hôn thú với ông bác sĩ Quỳ này không?
Nàng Dung không dám nh́n thẳng, đáp:
- Kính thưa quan ṭa dạ có.
Cụ chánh án hỏi tiếp:
- Chị không có hôn thú với anh kĩ sư T́nh phải không?
- Dạ không.
Cụ chánh án chỉ tay về ông bác sĩ Quỳ, hỏi:
- Chị có hôn thú với ông nầy mà hôn không thú phải không?
- Thưa phải
Cụ chỉ tay về anh kỹ sư T́nh, hỏi:
- Chị không có hôn thú với anh chàng này mà hôn thú phải không?
- Thưa, dạ phải!
Nàng Ana Karénina Nguyễn Thị Thùy Dung, nghe cái ǵ cũng “thu thú”ù, mặc dù không nghe rơ lắm cũng cứ “dạ phải”
Cụ chánh án gật gù nói như ngâm nga:” Có hôn thú mà hôn chẳng thú. Không có hôn thú lại hôn thú ! Lạ thật …” Cả ṭa cười ồ. Không khí phiên ṭa nhẹ hẳn giống như cất được ḥn đá nặng ngh́n cân. Ai cũng nghĩ cụ chánh án quả đúng là con người quyền biến, biết hài hước trong bất cứ hoàn cảnh nào. Đúng là bản lĩnh của người cả một đời lăn lộn trong trường áo đỏ áo đen ./.
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. V́ một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hăy ghé thăm chúng tôi, hăy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.