Từ hôm biết chuyện, tôi rất khó nghĩ. Tôi không biết có nên tin hoàn toàn vào lời đồng nghiệp không hay t́m cách xác minh sự thật.
Tôi 37 tuổi, đă có vợ và 2 con nhỏ. Cách đây hơn 1 năm, vợ chồng tôi đă mua trả góp được căn chung cư ở Thủ đô. Giờ mỗi tháng chúng tôi cũng phải lo trả nợ ngân hàng nên cuộc sống cũng không dư dả nhiều.
Thời điểm chúng tôi mua nhà, mẹ vợ tôi có đưa cho hai vợ chồng hơn 200 triệu để lo công việc. Thú thực tôi cũng không muốn phiền đến mẹ vợ v́ biết hoàn cảnh của bà (mẹ vợ tôi đơn thân, trước đây buôn bán ở chợ, vài năm trở lại đây đi làm giúp việc trông trẻ nhỏ ban ngày). Thế nhưng, v́ bà nói cho vay nên tôi đă nhận và luôn tự dặn sẽ trả khoản đó chứ không muốn mắc nợ bà.
Sau đó không lâu, vợ tôi nói chúng tôi có nhà cửa ổn định nên muốn đón mẹ về sống chung. Ban đầu tôi hơi lăn tăn v́ không muốn sống chung cùng mẹ vợ nhưng vợ tôi thuyết phục rằng mẹ cô ấy đi làm giúp việc cả ngày, chỉ về nhà ngủ buổi tối nên hầu như không ảnh hưởng ǵ.
Hơn nữa, khi ấy, mẹ vợ đang thuê trọ ở ngoài, tôi lại cầm tiền dành dụm của bà nên sau khi cân nhắc, tôi cũng gật đầu đồng ư. Và đúng như lời vợ nói, mẹ vợ tôi đi từ sáng sớm đến tối muộn mới về nên tôi và bà cũng ít va chạm.
Một ưu điểm nữa là mẹ vợ tôi khá ít nói, không hay càm ràm, lại không bao giờ can thiệp vào chuyện của vợ chồng tôi. Đó là lư do suốt 1 năm qua, tôi ít khi bị áp lực từ phía "phụ huynh" và cũng không thấy có ǵ phiền phức khi phải chung nhà với mẹ vợ cả.
Có lần vợ chồng tôi căi vă lớn, đến mức tưởng chừng như không thể hàn gắn được nữa, chính mẹ vợ đă đứng ra ḥa giải, khuyên cả hai vợ chồng tôi nên b́nh tĩnh, suy xét thấu đáo mọi vấn đề và nghĩ đến 2 đứa con nhỏ. Cũng nhờ đó, chúng tôi lại bỏ qua cho nhau và tiếp tục cuộc hôn nhân cho đến bây giờ.
Chưa hết, nhiều lúc bố mẹ tôi ở quê có tỏ ư không hài ḷng v́ nghĩ tôi phải nuôi thêm người, tôi luôn đứng ra bảo vệ mẹ vợ đến cùng. Bởi trong thâm tâm tôi hiểu rơ, mẹ vợ không hề là gánh nặng của vợ chồng tôi. Ngược lại, tôi biết, bà vẫn luôn dùng tiền lương đi làm giúp việc của ḿnh để mua sữa, đồ ăn cho các con tôi mà không bao giờ kể lể, tính toán với vợ chồng tôi.
Thế nhưng, gần đây khi vô t́nh phát hiện quá khứ của mẹ vợ, tôi lại rất khó nghĩ và có phần bất an. Mọi chuyện bắt đầu khi tuần vừa rồi, có vài người bạn đồng nghiệp đến nhà tôi chơi. Lúc đó mẹ vợ tôi không có nhà.
Tuy nhiên, khi nh́n thấy bức ảnh mẹ vợ tôi chụp cùng 2 cháu, một người anh đồng nghiệp của tôi lại tỏ ra ṭ ṃ. Đến khi biết bà là mẹ vợ tôi, anh vô cùng sửng sốt.
Thái độ bất thường đó khiến tôi phải hỏi đi hỏi lại người đồng nghiệp nhiều lần. Cuối cùng, sau khoảng 1 tuần, tôi mới nhận được câu trả lời của anh. Và khi biết chuyện của mẹ vợ, tôi cũng sửng sốt không kém.
Sự thật là hồi c̣n trẻ, mẹ vợ tôi có quá khứ không mấy đàng hoàng, chuyên là "tiểu tam" đi phá hoại gia đ́nh nhà người khác. Và nhà anh đồng nghiệp tôi là một nạn nhân.
Anh nói không bao giờ quên người đàn bà đă khiến mẹ anh đau khổ đến mức nghĩ quẩn, đẩy anh vào hoàn cảnh mồ côi mẹ khi mới lên 10. Sau này anh nghe người lớn nói, người đàn bà ấy có thai với người đàn ông khác cũng có gia đ́nh trong làng và bị vợ ông ta thuê người đánh ghen. Kết cục phải ôm bụng bầu bỏ quê hương đi nơi khác sống. Dĩ nhiên, người đàn bà ấy không ai khác chính là mẹ vợ tôi.
Từ hôm biết chuyện, tôi rất khó nghĩ và có phần khó chịu với mẹ vợ. Tôi không biết có nên tin hoàn toàn vào lời đồng nghiệp không hay t́m cách xác minh sự thật. Nhưng nếu mọi chuyện đúng như vậy, tôi càng khó nghĩ hơn và không biết đối diện với người đồng nghiệp ra sao.
Giờ tôi nên làm thế nào, có nên coi như không biết chuyện ǵ để gia đ́nh được b́nh yên hay không?
VietBF@ sưu tập
|