Lâu lắm rồi ông ba vợ mới ghé thăm.Thấy cửa nhà trống vắng, ông hỏi tôi :
- Vợ con và mấy cháu đi đâu hết rồi ?
- Dạ thưa ba, vợ con đi chợ còn hai cháu đi học
- Còn con sao giờ này chưa đi làm ?
- Dạ hôm nay con làm ở nhà
- Dạo này cuộc sống con ra sao ?
- Dạ cũng bình thường ba ạ !
- Ba biết cuộc sống hiện nay của con đang gặp khó khăn. Hôm nay ba tới đây gởi cho con ít tiền để phụ giúp vợ chồng con
- Dạ thôi ba ạ, mặc dù tụi con có khó khăn nhưng cũng cố gắng hết sức để ổn định cuộc sống. Con cảm ơn ba ạ !
- Con rể à, lòng tự trọng thì rất tốt nhưng sĩ diện hão chỉ làm vợ con thêm khổ sở. Ba nghĩ con nên lấy để làm vốn giúp cuộc sống của gia đình đỡ vất vả hơn
- Dạ ba nói đúng lắm nhưng tụi con ráng gồng được chưa đến mức phải khổ sở đâu ba ạ.
- Ừ nếu con nói vậy thì thôi, ba về đây. Lòng tự trọng của con thật đáng khen nhưng nhớ đừng làm khổ vì sĩ diện hão nha con.
- ... Dạ, nhưng ba à. Con suy nghĩ lại rồi. Ba nói đúng chỉ vì chút sĩ diện hão mà làm khổ vợ con. Ba vui lòng cho con xin nhận số tiền đó ạ.
- Trễ rồi con rể ơi, cơ hội chỉ đến với ta một lần trong đời thôi con ạ. Hẹn khi khác nhé con !
Nói xong ông nhạc phụ quay lưng bước đi. Tôi há hốc mồm kinh ngạc nhìn mà nuối tiếc. Trời ơi chỉ vì chút sĩ diện hão đã làm tôi mất đi cơ hội ngàn năm có một. Hy vọng ba ơi quay trở lại ?!
VietBF@sưu tập