Lúc c̣n yêu nhau, anh lúc nào cũng đ̣i ôm chị.
Lúc chị sinh cho anh một cu cậu kháu khỉnh, th́ anh bắt đầu đổi khác.
Nuôi con mọn thức đêm thức hôm, mùi sữa, mùi cứt đái làm cho chị không c̣n thơm tho, gọn gàng như trước.
Anh bí bách v́ thời gian cấm vận kéo dài, đâm ra cáu bẳn với chị.
Chị biết sự thay đổi của anh. Nhưng v́ bận bịu con nhỏ, nên chị dự định sau này sẽ bù đắp cho anh.
Rồi con cũng lớn. Chị có thời gian chăm sóc cho bản thân.
Chị chú ư đến ăn mặc, kể cả khi ở nhà.
Chị những tưởng sẽ làm cho anh xích lại gần bên chị, như ngày xưa. V́ vậy chị chủ động chăm sóc, quan tâm anh từng chút một.
Nhưng thật kỳ lạ. Anh chê chị luộm thuộm, chị chăm chút bản thân, th́ anh bảo chị ăn no rửng mỡ. Anh chê chị cau có như bà già, chị tươi cười mua hoa về cắm, ngân nga hát nho nhỏ, th́ anh bảo chị không b́nh thường.
Lâu nay nguội lạnh chuyện giường chiếu, chị muốn bù đắp cho anh, nên thường chủ động ôm anh, mơn trớn. Anh xô chị ra, bảo anh rất mệt, và muốn ngủ.
Cái ôm ấm áp, nồng nàn từ ṿng tay anh chỉ c̣n là dĩ văng. Thậm chí, giờ chị muốn ôm anh cũng không được phép.
Anh của trước kia đâu rồi. Giờ chị mới thấm câu "Chỉ làm người t́nh, chứ không làm vợ".
Không lẽ, chị sinh con cho anh nên cơ thể không c̣n thon thả nữa là chị sai. Chị bỏ bao nhiêu thời gian chăm sóc gia đ́nh, con cái là chị sai. Anh không nh́n thấy nhà cửa sạch sẽ, cơm canh nóng hổi, con cái lớn lên từng ngày hay sao.
Đă hai năm rồi, anh chưa động đến người chị. Lư do muôn thủa là mệt. Anh nằm chung giường mà cảm giác như không có.
Lâu nay chị sống v́ con, t́m niềm vui từ việc chăm sóc con. Với anh, chị cũng không c̣n cảm xúc nữa.
Chị bị khối u ở vú, sinh thiết th́ biết u lành. Tới ngày mổ, bệnh viện yêu cầu có người nhà. Chị nhờ anh tới, nhưng anh bảo anh bận. Chị đành nhờ đứa em họ...
VietBFsưu tập