Hai chàng cao bồi miền Viễn tây có chuyện xích mích, sau một hồi cãi vã, cao bồi trẻ thách cao bồi già đấu súng.
Cao bồi già cương quyết từ chối dù bị mắng là hèn nhát trước đám đông.
Cao bồi trẻ tìm đủ mọi từ ngữ cay độc hạ tiện nhất để lăng mạ đối thủ, nhưng cao bồi già vẫn cúi đầu chịu nhục, lặng lẽ bỏ đi. Đám đông nhìn theo, ái ngại.
Vài ngày sau, tình cờ đi qua một cánh rừng, nghe tiếng súng nổ, cao bồi trẻ tò mò ghé vào xem, thì ra cao bồi già đang tập bắn súng một mình.
Chàng trai thấy ông già tung rất nhiều vỏ lon đồ hộp lên cao như những cánh chim và cái nào cũng bị bắn nát trước khi rơi xuống với tốc độ rút súng và sự chuẩn xác kinh người.
Từ nhỏ đến lớn, cao bồi trẻ đã được xem nhiều màn biểu diễn bắn súng, nhưng chưa bao giờ được xem một màn nào ngoạn mục đến thế.
Nấp sau một gốc cây lớn, anh ta lạnh toát người vì sợ, thầm nghĩ:
- Nếu hôm ấy, hắn nhận lời đấu súng với mình thì bây giờ mình đã nằm trong quan tài chôn sâu dưới lòng đất ...
Sau này, khi hai người đã hòa thuận với nhau, Cao bồi trẻ hỏi Cao bồi già:
- Với tài thiện xạ ghê gớm của ông, cái đầu của tôi sẽ vỡ ngay với viên đạn đầu tiên, thế mà sao ông vẫn chịu nhục, không đấu súng với tôi?
Cao bồi già thở dài, đôi mắt nhìn vào xa vắng:
- Cách đây hơn 20 mươi năm, tôi có quen biết một người đàn bà, và tôi ngờ rằng anh chính là kết quả của mối tình giữa tôi với bà ấy ...
VietBF@sưu tập