Mặt trời lên chưa cao lắm, mới vừa gác đỉnh giàn bí trước hiên nhà mà ánh nắng đă chan ḥa khắp nơi. Nắng lượn lờ trên những đám cỏ tranh theo từng cơn gió sớm. Nắng lấp lánh trên những hạt sương khuya c̣n đọng trên đầu những luống đậu phộng vừa nhú mầm sau cơn mưa chiều hôm trước. Nắng len lỏi qua từng nhánh cây cà phê và nhảy múa trên hai chiếc áo đă bạc màu của hai anh em nhà kia đang g̣ lưng trên chiếc Honda Cup cánh én băng băng chạy trên đường.
Mỗi dịp hè đến, Tiến lại được ba anh cho phép trở về sống với người anh và chị họ của ḿnh bên nông trường cao su Hoà B́nh. Công việc của Tiến là theo phụ giúp ông anh c̣n độc thân vui tính và vợ chồng người chị một tay để gia công mặt hàng thuốc rê rồi đem đi bỏ mối cho các quán bán lẻ trong vùng. Như thường lệ, sáng nay Tiến được bà chị đánh thức từ lúc trời c̣n tờ mờ sáng. Giải quyết xong buổi điểm tâm, Tiến và anh Thuần đẩy chiếc xe cà tàng ra sân rồi chất đầy mấy thùng hàng lên baga tự chế ở phía sau đuôi xe. Những gói hàng thuốc rê th́ nhẹ tênh, nhưng lại chiếm một diện tích khá cồng kềnh sau lưng anh. Khi mọi thứ đă sẵn sàng, họ nổ máy và lên đường. Mỗi ngày như mọi ngày, hai anh em có khoảng trên dưới 10 địa điểm để giao hàng. Công việc không nặng nhọc lắm, nhưng Tiến muốn được đi đây đi đó để mở mang thêm tầm hiểu biết về lối làm ăn nhỏ lẻ. Đây cũng là cơ hội giúp Tiến học hỏi thêm nhiều điều mới lạ trong cuộc sống để có dịp đem khoe với mấy thằng bạn trời đánh thánh đâm khi trở về trường.
Càng xa thị xă th́ nhà cửa càng thưa thớt, ít xe cộ qua lại. Hai bên lề những con đường đất đỏ đầy ổ gà là những hàng cây cao su bạt ngàn chạy dài xa tít đến tận cuối chân trời. Ngồi sau lưng anh Thuần, Tiến có thói quen hát vu vơ và thơ thẩn thả hồn miên man theo ḍng suy tưởng để cảm nhận hết những vẻ đẹp thiên nhiên đang lùi dần về phía sau. Từng đàn chim trời líu lo ca hót như vẫy chào chiếc Cup cánh én mang theo anh em Tiến bon bon chạy trên đường.
Đang ngon trớn th́ chiếc xe kêu ục ục, ngắc ngứ vài tiếng rồi tắt hẳn. Anh họ và Tiến đoán là xe đă hết xăng nên mở nắp xem thử. Quả thật bên trong b́nh xăng đă cạn gần hết. Cup cánh én theo Tiến nghĩ b́nh xăng được chia ra làm hai ngăn. Hết xăng dọc đường th́ chịu khó nghiêng xe về một bên, phần xăng ít ỏi c̣n lại chắc chắn sẽ chảy về phía b́nh xăng con. Như vậy có thể chạy thêm một quăng nữa. Nghĩ vậy, Tiến bảo anh Thuần rằng ḿnh nên bỏ tạm số hàng xuống lề đường và giữ ghi đông thật chặt. Sau đó chịu thế nghiêng hẳn cả chiếc xe xuống sát đất. C̣n Tiến th́ dùng sức nhấc bổng bánh xe sau lên. Sau khi áng chừng số xăng c̣n lại đă chảy hết qua phía b́nh xăng con th́ Tiến bảo anh Thuần dựng xe dậy. Quả thật như những ǵ Tiến nghĩ th́ sau khi đạp máy, chiếc xe lại nổ b́nh thường.
Cả hai lại tiếp tục lên đường, vừa chạy vừa để ư t́m kiếm chỗ bán xăng lẻ. Nhưng sau khi chạy được thêm vài cây số nữa th́ con ngựa sắt lại ục ục mấy tiếng rồi tắt hẳn. Anh Thuần lại thở dài…
- Thôi xong om rồi chú mày ơi!
C̣n cả mấy chục cây số nữa mới giao hết số hàng này mà hai anh em vẫn đang c̣n ở trên đoạn rừng cao su già. Kiểu này phải dắt bộ khá xa mới mong t́m được chỗ bán xăng. Chẳng c̣n cách nào khác, anh Thuần dựng chân chống bước xuống khỏi xe để nghĩ cách. Hai người ngó tới ngó lui, ngó xuôi ngó ngược, thỉnh thoảng chỉ thấy vài chiếc máy xới hoặc máy cày cũ kỹ bám đầy bùn đỏ và cỏ khô chạy ngang qua rồi biến mất dạng ở một khúc quanh. Anh Thuần nói:
- Thôi… đành dắt bộ chứ biết răng chừ.
- Dạ! Anh vừa đi vừa nghỉ cho khỏe, để đó em dắt cho.
Hai người đi bộ một quăng khá xa mới ra khỏi khu rừng cao su già. Vừa ra khỏi nơi mát mẻ th́ họ phải đi dưới cái nắng cháy da. Tiếp tục đi bộ thêm chừng một cây số nữa trên con đường đất đỏ vắng tênh chẳng một bóng người qua lại, th́ từ xa Tiến nhận ra khu nghĩa địa quen thuộc mà Tiến thường xuyên đi ngang qua. Khu nghĩa địa này mồ mả lộn xộn không như những khu nghĩa địa khác. Những người quá cố được người nhà của họ chôn cất không theo một quy cách nhất định nào. Hồi đó mạnh ai nấy chiếm đất rồi chôn bừa băi, với lại hằng ngàn ngôi mộ được sơn phết màu mè làm cho khung cảnh nơi đây trở nên âm u và ảm đạm hơn. Khu nghĩa địa này có chiều dài gần cả cây số và chiều sâu xa tít đến tận chân núi.
Khi hai người vừa qua khỏi khu vực trên th́ thấy xuất hiện một vật ǵ giống như kư hiệu của người bán xăng lẻ. Càng đến gần th́ quả đúng như vậy, sát bên lề đường có 4 cục gạch xếp chồng lên nhau và một chai xăng loại một lít được đặt ở trên. Thời đó không có trạm xăng như bây giờ, thường th́ trên các tuyến đường bộ thỉnh thoảng có những quán bán xăng lẻ nhằm phục vụ khách qua đường. Tiến tỏ ư mừng rỡ chỉ tay về phía trước như nhắc nhở anh Thuần khi thấy kư hiệu của người bán xăng lẻ. Nét mặt anh Thuần trở nên tươi vui hơn. Bao nhiêu mệt nhọc tan biến theo những giọt mồ hôi đă được lau khô trên khuôn mặt xương xẩu của anh Thuần. Họ hối hả đẩy nhanh chiếc xe về phía trước. Tới nơi họ nh́n dáo dác vẫn không thấy ai. Thấp thoáng một căn cḥi tranh đă cũ nát bám đầy bụi đỏ nằm khuất sau mấy cây hạt điều. Anh Thuần gọi lớn:
- Có ai không? Bán xăng cho tụi con đi…
Anh Thuần gọi 2-3 lần, măi lúc sau mới xuất hiện một bóng phụ nữ, chị ta khoan thai bước ra khỏi căn cḥi và dừng lại dưới một tàn cây rậm rạp chứ không chịu đi đến chỗ hai anh em. Trên người chị mặc một bộ đồ bà ba trắng toát. Điều này rất hiếm thấy ở nơi khỉ ho c̣ gáy quanh năm nắng bụi mưa bùn này. Mái tóc chị đen mượt mà và dài quá nửa lưng. Tuy giờ này là buổi trưa, nhưng do những tán lá rậm rạp và ánh mặt trời không thể chiếu xuyên qua được, cho nên hai người không thể nh́n rơ khuôn mặt của chị bán xăng. Chị hỏi vọng ra với chất giọng rất khẽ và chậm răi. Tiến chỉ nghe loáng thoáng:
- Mấy em cần đổ bao nhiêu lít?
Anh Thuần hỏi:
- Chị nói chi mà tau nghe không rơ rứa mi?
Tiến nhanh nhảu trả lời:
- Dạ chị bán cho bọn em một lít thôi. Sáng giờ tụi em chưa giao được hàng nên cũng chưa có tiền chị ạ!
Chị đưa tay về phía cái chai trên mấy cục gạch rồi ra dấu cho hai người lấy rồi tự đổ vào b́nh xăng. Kế bên chai xăng chị chuẩn bị cho khách thêm một cái phễu bằng nhôm để khách đổ xăng tránh bị chảy ra ngoài. Tiến nhanh tay cầm lấy cái phễu cùng chai xăng. Sau khi nhấc chai xăng lên Tiến nói với anh Thuần:
- Răng em thấy chai xăng hắn nhẹ tênh anh à!
Nhưng sau khi mở nắp nh́n vào bên trong th́ xăng đầy nhóc. Tiến lắc lắc mấy cái để kiểm tra th́ một ít xăng vọt ra ngoài. Không chần chừ, Tiến bắt đầu chế xăng vào b́nh. Lạ thật… xăng đang chảy vô b́nh mà chẳng có mùi xăng chút nào. Tiến tự nhủ:
- Hay là chị ấy để ngoài nắng lâu quá nên xăng bay mất mùi cũng nên.
Nghĩ vậy, trong lúc chờ đợi những giọt xăng cuối cùng trút vào b́nh, Tiến đưa mắt liếc nh́n người phụ nữ như nghi ngờ điều ǵ đó th́ Tiến thấy chị vẫn đứng yên nh́n hai anh em một cách chăm chú và kỳ lạ. Hành động của chị ấy quá lạ lẫm v́ Tiến chưa từng gặp bất cứ người đàn bà nào có hành động tương tự làm Tiến nổi gai ốc như người này. Nhưng anh Thuần th́ vẫn b́nh thản v́ chẳng để ư ǵ cả.
- Xong rồi chị, bao nhiêu tiền cho em gởi? Anh Thuần nói lớn để cho chị nghe rồi đưa tay ra sau rút ví.
- Ủa… ủa… răng mới đây mà tiền mô hết rồi cà? Tối hôm qua anh Hoà có đưa cho anh một ít để lỡ đi đường cẩn chi tiêu, anh bỏ trong ni mà răng chừ hắn đi mô hết rồi? Kỳ rứa ta!
Tiến cúi xuống gần hơn để nh́n cho rơ th́ quả thật trong ví không có đồng nào. Để cho chắc ăn hơn, Tiến vạch vạch mấy ngăn khác cũng không thấy chi cả ngoài tấm thẻ chứng minh nhân dân.
- Răng lạ rứa anh hè? Chừ lấy tiền mô mà trả cho chị? Xăng th́ đă đổ vô b́nh rồi. Thiệt t́nh… nếu rớt tiền th́ phải mất luôn ví chứ! Răng ví c̣n mà tiền không c̣n. Thật khó hiểu.
Tiến đưa tay áo lên quẹt những giọt mồ hồi lấm tấm trên mặt rồi ấp úng.
- Chị ơi! Tụi em quên mang theo tiền rồi chị nà!
Nói xong Tiến hỏi anh Thuần:
- Hay là ḿnh để lại một bịch thuốc rê cho chị rồi chiều về có tiền ḿnh ghé chuộc lại anh hè?
Anh Thuần gật đầu đồng ư.
Nói xong Tiến vội vàng tháo sợi giây nơi baga rồi lấy ra một bịch. Nhưng không hiểu sao bịch thuốc lại nặng không thể tưởng làm đôi tay của Tiến trĩu xuống một cách khó hiểu. Mọi khi Tiến chỉ dùng hai ngón thôi cũng đă nhấc nó lên một cách dễ dàng. Cầm bịch thuốc Tiến vừa đi về phía chị vừa nói:
- Chị giữ tạm bịch thuốc này rồi chiều về có tiền tụi em trả chị có được không?
Càng đến gần Tiến càng thấy khuôn mặt chị nổi rất nhiều gân xanh và tím tái như có lần Tiến chứng kiến một xác chết trôi vừa được người ta vớt lên từ dưới sông Biên Hoà Đổng Nai. Chị xua tay cười cười và nét mặt càng trắng bệch hơn. Tiến linh cảm cảnh vật quanh anh mơ hồ và huyền ảo, rất khó diễn tả. Rồi chị khoác tay lần nữa, giọng càng nhỏ nhẹ và chậm răi như tiếng gió ŕ rào.
- Không sao đâu! Chị hiểu… coi như chị cho mấy em thiếu, đến chiều hay đêm khuya ghé trả chị cũng được. Nhà chị ở đây mà… và chị sẽ đợi các em.
Nói xong chị quay lưng bước ra phía bên hông căn cḥi nơi có những tàn cây rậm rạp rồi mất hút ở đằng sau, không kịp để Tiến nói lời cảm ơn.
Khi Tiến trở lại để cột bịch thuốc vào xe th́ nó bỗng nhẹ như một bịch bông g̣n. Đúng là kỳ lạ và Tiến nói với anh Thuần:
- Hôm nay gặp xui th́ lại có quư nhân phù trợ anh nờ! Chắc ḿnh ở hiền gặp lành anh hí!
Chiều về đến khu nghĩa địa sau khi đă giao hết số hàng th́ trời cũng đă nhá nhem tối. Để giữ lời hứa với người đàn bà bán xăng tốt bụng, anh em Tiến chạy tới chạy lui t́m kiếm măi vẫn không thấy căn cḥi tranh hồi trưa. Thật quá hoang man, Tiến đưa tay găi đầu và liên tục tỏ ư không hiểu. Như sực nhớ ra điều ǵ, hai anh em nhảy phóc lên xe nổ máy và lao đi.
Về đến nhà, hai người đem chuyện này kể với anh chị Hoà. Anh Hoà nói:
- Hai thằng bay chạy ra mua vé số liền đi, trúng đó. Tụi bay gặp tổ trác rồi. Rồi anh rể nói tiếp:
- Tụi bay nói lạ. Hôm qua tau mới đổ đầy b́nh, có đi thêm mấy ngày nữa cũng chưa hết.
- Anh đổ đầy b́nh mà mới ngang nghĩa địa đă tắt máy là răng? Khi mở nắp xăng em không thấy giọt mô hết. Chắc anh lộn tuần trước rồi không chừng. Bởi vậy tụi em mới dắt bộ một đoạn khá xa rồi gặp chị bán xăng đó chơ.
Lúc đó anh Thuần cũng nói xen vào:
- Hôm qua anh đưa cho em ít tiền bỏ túi mà không hiểu v́ rớt ở mô. Nên Khi cần trả tiền một lít xăng em cũng không có. Vừa nói anh Thuần đưa tay ra phía sau t́m ví. Nhưng khi mở ra th́ không ngờ xấp tiền vẫn c̣n nguyên ở ngăn ngoài. Anh vừa run vừa lôi xấp tiền đặt trên bàn. Đúng là chuyện lạ bốn phương. Giờ phút này mọi người hoang mang, im lặng và ai nấy đều trầm tư theo suy nghĩ riêng của ḿnh.
Tiến phá tan bầu không khí im lặng bằng một câu nói dứt khoát:
- Ngày mai anh em ḿnh sẽ đi lại con đường đó xem sao. Chắc có oan ức chi đây. Có thể oan hồn đó cần ḿnh giúp đỡ điều ǵ. Ḿnh là con Phật và hay giúp đỡ người. Nên chẳng có ǵ mà sợ. Nếu anh không đi th́ em đi một ḿnh cũng được.
Hôm sau khi trên đường đi giao hàng, hai anh em dừng lại ngay vị trí cũ. Khi nh́n vào bên trong, họ không c̣n thấy những cây to có tàn che mát và căn cḥi tranh đâu cả, thay vào đó là một ngôi mộ c̣n rất mới, chưa có bia. Nên cả hai không biết người nằm bên dưới là một người già hay c̣n trẻ. Một vài cây nhang đă cháy tàn và một số giấy tiền vàng mă nằm vương văi khắp nơi. Tiến nh́n anh Thuần rồi hỏi lại cho chắc ăn:
- Có phải chỗ này không anh?
Anh Thuần quả quyết:
- Đúng chỗ này rồi chú à! V́ đoạn đường này chỉ duy nhất khu nghĩa địa này thôi.
Như đă chuẩn bị sẵn từ đêm hôm qua, Tiến và anh Thuần mỗi người thắp 3 cây nhang rồi chắp hai tay trước ngực khấn:
- Chị ơi! Chị tốt bụng ǵ đó ơi! Chị có linh thiêng th́ hiện ra cho bọn em thấy mặt chị lại một lần nữa được không chị? Hôm qua tụi em mắc nợ chị một lít xăng. Cũng nhờ lít xăng của chị mà bọn em mới tiếp tục lên đường. Bọn em cảm ơn chị rất nhiều. Bọn em thường đi trên đoạn đường này, em cầu mong chị hăy phù hộ độ tŕ cho bọn em gặp nhiều may mắn, thượng lộ b́nh an. Bất cứ khi nào có dịp đi ngang qua đây, bọn em sẽ ghé vào thắp nhang cho chị… chị nhé! Bọn em cầu mong hương hồn chị sớm phiêu diêu nơi miền cực lạc.
Khấn xong, Tiến bỗng cảm thấy ḷng anh nhẹ nhơm và hạnh phúc hơn nhiều v́ đă làm một việc có ư nghĩa đối với người đă khuất. Cảnh vật quanh hai người vẫn yên lặng như tờ. Chỉ có tiếng xào xạc trong gió của những đám cỏ tranh như lời th́ thầm của chị:
- Không có ǵ đâu mấy em, lúc c̣n tại thế chị cũng hay giúp đỡ những người hoạn nạn. Chị chỉ mong hai em cũng sẽ làm những việc thiện như chị đă từng làm cho các em. Sống ở đời các em phải biết chia sẻ cho những hoàn cảnh kém may mắn và phải biết thương yêu nâng đỡ những mảnh đời bất hạnh và hoạn nạn nghe các em. Thỉnh thoảng có đi ngang qua đây th́ ghé vào thăm chị với nhé! Chị ở đây lạnh lẽo và buồn lắm. Mấy người nằm quanh đây họ cứ ngủ suốt ngày suốt đêm. Nên chị cô đơn lắm. Nếu được th́ các em đốt cho chị vài ba cây nhang và đừng cúng đồ ăn như thịt cá cho chị. V́ chị không bao giờ ăn những thứ đó. Nếu được th́ cúng cho chị chén cơm nguội đừng độn sắn lát, thêm dĩa đậu hủ chiên chấm với x́ dầu có mấy trái ớt đỏ. À! Chị thích chè đậu đỏ nữa. Nếu có thêm chén chè đậu đỏ ăn với nước cốt dừa để chị tráng miệng th́ thật là tuyệt vời các em nă! Chúc các em lên đường thượng lộ b́nh an và làm ăn buôn bán gặp nhiều may mắn. Hẹn gặp lại các em nhé! Thôi chị đi đây.
Thời gian nghỉ hè của Tiến cũng chập chờn trôi nhanh theo ngày tháng. Khi trở lại trường lúc nào Tiến cũng có vài ba câu chuyện hấp dẫn để kể cho mấy thằng bạn trời ơi đất hỡi của Tiến nghe cho vui. Bọn chúng luôn miệng khen Tiến có năng khiếu kể chuyện mà nhiều khi Tiến cũng không biết tụi hắn khen thật hay khen lấy ḷng nữa, nhất là mấy đứa con gái mặt áo dài trắng thước tha cũng ṭ ṃ làm bộ lạn qua lạn lại giống mấy người mẫu biểu diễn thời trang trên TV để nghe lỏm.
Những năm sau đó, cứ mỗi dịp hè đến, Tiến lại trở về xă Ḥa B́nh để giúp các anh chị làm công việc gia công thuốc rê rồi đem đi bỏ mối. Mỗi khi có dịp đi ngang qua khu nghĩa địa, anh em Tiến thường ghé vào thăm chị tốt bụng ngày xưa. Khi mang ơn ai Tiến không bao giờ quên và luôn t́m cách trả ơn bằng hành động. Bây giờ tuổi đă lớn và sống xa quê hương nhiều năm. Nhưng lúc nào Tiến cũng không quên ơn người đàn bà tốt bụng đă giúp anh em Tiến một lít xăng năm nào.
VietBF@sưu tập