Miễn chúng ta tử tế với mọi người th́ một ngày nào đó, chúng ta sẽ đón nhận được ḷng tốt từ thế giới này.
01
Lư Quốc Cường năm nay vừa bước sang tuổi 37, đang làm thiết kế cho một công ty quảng cáo nhỏ. Công việc của Lư Quốc Cường dẫu mang về thu nhập không quá cao nhưng ổn định, được trả lương đầy đủ.
Chỉ có một chuyện khiến Lư Quốc Cường phiền ḷng gần đây, đó là bố anh có những dấu hiệu lạ. Bố anh - ông Lư thường xuyên ho khan nhưng không chịu đi bệnh viện. Mỗi lần Lư Quốc Cường khuyên bố đi kiểm tra sức khỏe th́ ông chỉ xua tay từ chối. Ông Lư nói rằng, do ông tuổi tác đă cao và tiết trời đă chuyển lạnh nên mới ho không ngừng.
Lư Quốc Cường nghe đến đây th́ thở dài. Bố anh năm nay 65 tuổi, đă nghỉ hưu cách đây vài năm. Trước đây, sức khỏe của ông rất tốt nhưng gần đây, lăo Lư thường xuyên ho khan cả ngày lẫn đêm.
Vừa được con trai nhắc đi bệnh viện, ông Lư phản bác lại: "Thay v́ lo nghĩ cho bố, con và con dâu nên tiết kiệm đi. Đừng chi tiêu mù quáng như nhiều người trẻ hiện nay".
Một hôm, Lư Quốc Cường đang thuyết phục bố đi bệnh viện kiểm tra th́ một cuộc điện thoại gọi tới đă thu hút sự chú ư của anh. Người đầu dây bên kia tự xưng Trương Minh, con trai của hàng xóm cũ từng sống gần nhà Lư Quốc Cường năm xưa.
Lư Quốc Cường sửng sốt trong giây lát, sau đó anh mới thốt lên: "À tôi nhớ rồi, gia đ́nh chú Trương từng sống gần nhà tôi".
Đối phương tiếp lời: "Cha anh, chú Lư giờ thế nào".
Lư Quốc Cường ngập ngừng: "Bố tôi vẫn ổn, chỉ là gần đây ông ho khan quá nhiều nhưng không chịu đi bệnh viện".
Sau đó, Trương Minh ngỏ lời muốn đến thăm gia đ́nh Lư Quốc Cường vào ngày mai. Nghe Trương Minh trịnh trọng nói, anh ta có chuyện muốn nói riêng với cha anh nên Lư Quốc Cường đă đồng ư.
Sau khi cúp điện thoại, Lư Quốc Cường đă mơ hồ nhớ lại những kỷ niệm khi gia đ́nh ông Trương sống gần nhà ḿnh. Nhưng không rơ là tại sao sau ngần ấy năm không gặp mặt con trai ông lại muốn gặp gia đ́nh anh.
Sáng ngày hôm sau, Trương Minh cầm một giỏ quà đến nhà Lư Quốc Cường. Chỉ nói chuyện vài câu, Trương Minh đă bật khóc với cha anh.
Trương Minh nói: "Chú Lư, khi bố cháu qua đời, cháu mới 5 tuổi. Những năm qua cháu vẫn muốn đến gặp chú, nhưng,..."
Ông Lư vỗ tay Trương Minh : "Đừng nói nữa, mọi chuyện đă qua rồi. Nếu cháu c̣n nhớ đến chúng ta là ta đă vui rồi".
Lư Quốc Cường bối rối ngồi nghe hai người nói chuyện, nhưng không hiểu chuyện ǵ đang xảy ra. Lúc sau lời cha giải thích đă giúp anh tường tận mọi chuyện.
02
Theo lời kể của ông Lư, năm 1989, cha của Trương Minh đột ngột qua đời v́ bệnh xuất huyết năo. Khi đó, gia đ́nh Trương Minh mang nợ khắp nơi, tiền tiết kiệm tiêu hết sạch. Mẹ của Trương Minh đă mang con trai đến gơ cửa nhà hàng xóm thân thiết. Và không phụ sự mong đợi của họ, ông Lư đă gần như rút hết tiền tiết kiệm của gia đ́nh giúp đỡ 2 mẹ con.
Trương Minh lau nước mắt nói: "Chú Thúc, cháu đă t́m chú nhiều năm nay. Khi cháu c̣n nhỏ, mẹ con cháu dựa vào sự giúp đỡ của chú th́ mới có ngày hôm nay. Chú nhận giúp cháu mấy phần quà này coi như cháu báo đáp".
Sau đó, Trương Minh đưa một bịch quà và phong b́ cho ông Lư. Khi ông Lư vẫn c̣n đang từ chối nhận quà từ Trương Minh th́ cơn ho khan của ông kéo đến dữ dội hơn. Chứng kiến cảnh này, cả Trương Minh và Lư Quốc Cường đều phối hợp, cùng đưa ông Lư đến bệnh viện.
Khi có kết quả xét nghiệm, bác sĩ bước ra thông báo với Trương Minh và Lư Quốc Cường với vẻ mặt nghiêm túc rằng ông Lư đă bị ung thư phổi, ở giai đoạn giữa.
Lư Quốc Cường choáng váng, một mặt v́ anh không ngờ cha bị bệnh nặng đến vậy, mặt khác là anh hiểu gia đ́nh anh sẽ phải chật vật để t́m đủ tiền chữa bệnh cho cha. Cho đến lúc này, Trương Minh đứng ra nói: "Anh Lư đừng lo lắng. Toàn bộ chi phí điều trị cho chú th́ tôi sẽ là người chi trả".
Một lần nữa, Lư Quốc Cường và ông Lư lại tiếp tục từ chối lời đề nghị của Trương Minh. Tuy nhiên sau vài ngày ông Lư nhập viện, một người đến thăm đă khiến họ thay đổi hoàn toàn quyết định. Đó là Tiểu Phương - mẹ ruột của Trương Minh, đi cùng với con trai của Trương Minh.
Trước sự khuyên nhủ của bà Tiểu Phương, ông Lư cuối cùng đă đồng ư để Trương Minh thanh toán toàn bộ viện phí. Nh́n phong b́ đựng tiền điều trị của Trương Minh, ông Lư xúc động bật khóc.
Lư Quốc Cường nhớ lại một câu nói của bà Tiểu Phương với cha ḿnh: "Anh Lư, xin anh hăy để Quốc Cường trả tiền viện phí đi. Anh nh́n 3 người nhà chúng tôi mà xem, số tiền năm nào của anh thực sự đă cứu được 3 thế hệ trong gia đ́nh".
Giờ đây, khi đang chăm sóc bố trong bệnh viện, Lư Quốc Cường ngẫm lại tất cả mọi chuyện và hiểu ra: Dưới áp lực của cơm áo gạo tiền, những người b́nh thường sẽ khó nhận ra, một chút tiền trong cơn hoạn nạn có thể cứu giúp cả gia đ́nh như thế nào. Đúng như những ǵ nhiều người vẫn thường nói miễn chúng ta tử tế với mọi người. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ đón nhận được ḷng tốt từ thế giới này.
VietBF@ sưu tập
|
|