Tôi thương chồng lắm, có thể vay mượn th́ cũng đă làm, bao nhiêu của hồi môn lúc cưới nhau tôi cũng đă bán sạch. Đến khi trong nhà cạn cùng tiền bạc, đến cơm của con cũng thiếu thốn, tôi hầu như đă hết cách. Chồng tôi nhiều lần nói tôi đừng cố gắng nữa, dù sao căn bệnh của anh dù có trị cũng chỉ là duy tŕ sự sống ṃn mỏi từng ngày.
Tôi và chồng từng có 5 năm hạnh phúc, có một cậu con trai 3 tuổi. Cả hai đều là nhân viên b́nh thường, thuê nhà trọ, tổng thu nhập mỗi tháng cũng chỉ 15 triệu. Từ khi có con th́ càng chật vật hơn. Dù chồng tôi có thường xuyên tăng ca th́ vẫn thiếu trước hụt sau.
Nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng bất măn với cuộc sống cùng chồng con. Tôi thấy ḿnh may mắn khi có người chồng chung thủy, yêu thương vợ con hết ḷng. Tôi dù vất vả với cơm áo gạo tiền nhưng mỗi ngày vẫn thấy vui vẻ, hài ḷng khi về nhà.
Đến khi con tôi lên 4 th́ chồng tôi phát hiện ḿnh mắc bệnh hiểm nghèo, một căn bệnh khó chữa, tốn rất nhiều chi phí. Nhưng gia cảnh nhà tôi th́ không đủ điều kiện. Chồng tôi dù không nói ǵ nhưng nhiều đêm khi tôi giả vờ nhắm mắt ngủ say th́ anh lại khóc thầm, từng giọt nước mắt ướt cả áo của tôi.
Tôi thương chồng lắm, có thể vay mượn th́ cũng đă làm, bao nhiêu của hồi môn lúc cưới nhau tôi cũng đă bán sạch. Đến khi trong nhà cạn cùng tiền bạc, đến cơm của con cũng thiếu thốn, tôi hầu như đă hết cách. Chồng tôi nhiều lần nói tôi đừng cố gắng nữa, dù sao căn bệnh của anh dù có trị cũng chỉ là duy tŕ sự sống ṃn mỏi từng ngày.
Ảnh minh họa: Internet
Nhưng tôi không cam tâm, rơ ràng chúng tôi đă từng hạnh phúc như thế, v́ sao giờ lại thế này? Tôi không thể chấp nhận, c̣n nước c̣n tát, tôi nhất định không bỏ cuộc.
Đúng lúc đó th́ vị giám đốc ở chỗ làm ngỏ ư muốn tôi làm t́nh nhân của ông ta. Từ khi vào làm ở đây, tôi biết ông ta luôn để mắt tới tôi. Nhưng tôi cực ḱ ghê tởm vị trí người thứ ba, thậm chí chỉ là có liên quan mờ ám với đàn ông có gia đ́nh. Huống hồ, tôi đă có một gia đ́nh hạnh phúc của ḿnh.
Nhưng khi nghe ông ta nói: “Em làm t́nh nhân của tôi một tháng thôi, chẳng phải đă có tiền chữa bệnh cho chồng của em?”. Tôi đă t́nh nguyện biến ḿnh trở thành con người mà bản thân từng ghét nhất, một người vợ ngoại t́nh.
Một tháng sau đó với tôi là địa ngục. Chỉ khi trở về nhà, tắm rửa ḱ cọ cơ thể kỹ tới mức đỏ hết cả da, tôi mới lấy lại được dáng vẻ tươi tỉnh để gặp chồng con. Đến ngày cuối cùng của thời hạn làm t́nh nhân một tháng, tôi rời khỏi khách sạn với số tiền lớn trong tài khoản. Tôi đă có tiền làm phẫu thuật cho chồng, không sợ phải nợ nần nữa.
Nhưng vừa bước ra khỏi khách sạn, tôi chết trân khi thấy chồng đang bế con đứng chờ. Tôi biết ḿnh là người vợ ngoại t́nh, chồng có đánh mắng bêu rếu tôi cũng đành chấp nhận. Nhưng hành động của anh trước cửa khách sạn khiến tôi thật sự không ngờ.
Anh cố nặn một nụ cười rồi đi tới nắm tay tôi: “Về nhà đi, anh nấu cơm rồi”.
Chỉ nghe có thế, tôi đă khóc không dừng được, ngay trước khách sạn, bên đường nhiều người qua lại. Tôi nghe chồng tôi thở từng hơi nặng nhọc, như gắng gượng, như ḱm nén.
Về nhà rồi anh mới nói ḿnh biết hết sự thật tôi che giấu. Anh không trách tôi, chỉ trách số phận của ḿnh quá ngặt nghèo. Anh không muốn dùng số tiền tôi kiếm được đó để chữa bệnh. Anh không ghê tởm tôi, chỉ muốn tận hưởng những ngày cuối đời đi đây đó với vợ con, v́ dù sao anh cũng không thể sống lâu được.
Tôi đành nghe theo mong muốn của anh, cùng anh sống những ngày cuối đời nhẹ nhàng, không lo âu, không tự ngược đăi chính ḿnh…
VietBF@sưu tập