Bà ta lớn tiếng tố chồng tôi thề non, hẹn biển sẽ thủy chung, cung phụng t́nh ái cho bà, vậy mà sau khi đă “no xôi, chán chè”, đă moi của t́nh già một số tiền lớn th́ chồng tôi lại ngang nhiên cặp với gái trẻ…
Thịnh - chàng trai trẻ người miền Tây là lái xe chở hàng cho nhà máy sản xuất thiết bị vệ sinh, đă hớp hồn cô công nhân cùng khu chế xuất vừa tṛn 20 tuổi là tôi ngay cái nh́n đầu tiên. Thịnh không những khiến tôi choáng ngợp bởi vóc dáng cao ráo, khuôn mặt chữ điền cương nghị, nước da rám nắng khỏe mạnh mà c̣n làm con tim tôi lỗi nhịp khi anh nhẹ nhàng, lịch sự tỏ ư muốn được làm quen với tôi.
Thú thật Thịnh đă khiến tôi gục ngă hoàn toàn sau chưa đầy bốn tháng hẹn ḥ, gặp gỡ. Làm bạn gái của Thịnh, tôi được anh cưng như cưng trứng mỏng. Khi không có lịch chạy xe, Thịnh dành hết thời gian để chăm sóc tôi. Sáng sáng anh đến sớm chờ trước cửa pḥng trọ để đưa tôi đi làm, chiều tan tầm th́ anh âu yếm đón tôi đi ăn, rồi hai đứa dạo phố, ngồi cà phê hàn huyên tâm sự.
Sau hai năm gần gũi, yêu thương tôi và Thịnh đă thuyết phục được ba má đôi bên tác thành cho chúng tôi nên vợ, nên chồng khi tôi tṛn 22 và Thịnh 27 tuổi.
Một năm sau ngày cưới tôi sinh cho nhà chồng một cậu con trai bụ bẫm, khỏe mạnh, giống Thịnh như hai giọt nước, khiến hai bên nội ngoại đều vui mừng chào đón. Tôi thật tự hào và cảm động khi Thịnh rảnh chút thời gian nào là anh lại chợ búa, cơm nước, giặt giũ cho vợ con mà chẳng ngại điều ra tiếng vào.
Hết tiêu chuẩn nghỉ sinh mẹ khỏe, con khỏe nên tôi đi làm trở lại, c̣n bà nội, bà ngoại thay nhau chăm sóc cháu cho đến ngày con trai chúng tôi đủ cứng cáp để gửi nhà trẻ.
Một lần Thịnh có lịch chạy xe hàng ra miền Trung, chuyến đi dự định hoàn thành trong một tuần, nhưng do sự cố xe hỏng nên Thịnh phải lưu lại gần nửa tháng. Lo chồng vất vả, thiếu thốn nơi lạ nước, lạ cái, tôi luôn gọi điện động viên anh. Thế nhưng Thịnh làm tôi yên ḷng khi anh cho biết được một người dân tốt bụng cưu mang cho ở, cho ăn và giúp anh bảo quản hàng hóa để Thịnh có thời gian sửa xe.
Khi chồng trở lại với vợ con, tôi cảm nhận anh có nhiều thay đổi. Thỉnh thoảng Thịnh lại nhận được điện thoại từ ai đó, nhưng anh cẩn thận ra tận đầu ngơ để nghe. Rồi cứ độ một, hai tháng Thịnh lại vắng nhà vài ngày, có khi là cả tuần với lư do chở hàng cho khách.
Tuy vợ chồng cùng làm trong khu chế xuất nhưng khác nhà máy nên tôi không sao nắm được lịch tŕnh của anh. Dạo này không biết Thịnh lấy đâu ra nhiều tiền mà anh tiêu xài xông xênh, anh mua xe máy mới, sắm thời trang hợp mốt, tôi thắc mắc th́ anh giải thích v́ anh tích cực cống hiến cho nhà máy nên được nhận lương thưởng xứng đáng.
Thế nhưng chồng nói vậy mà không phải vậy. V́ cách đây chục ngày, tôi đón con từ nhà trẻ về th́ bất ngờ chứng kiến cảnh Thịnh đang run rẩy, mặt tái dại trước những lời xỉa xói, nhục mạ của một người đàn bà đứng tuổi.
Bà ta lớn tiếng tố chồng tôi thề non, hẹn biển sẽ thủy chung, cung phụng t́nh ái cho bà, vậy mà sau khi đă “no xôi, chán chè”, đă moi của t́nh già một số tiền lớn th́ chồng tôi lại ngang nhiên cặp với gái trẻ… Hóa ra người đàn bà kia là ân nhân giúp đỡ khi anh chở hàng ra miền Trung bị hỏng xe phải tá túc ở nhà bà. Tôi c̣n yêu chồng, tôi không muốn con trai c̣n trứng nước của chúng tôi phải sớm chịu cảnh tan đàn xẻ nghé, tôi phải làm ǵ để níu giữ hạnh phúc gia đ́nh ḿnh đây?
VietBF@ sưu tập
|