Tôi đi giữa phố Sài G̣n nắng đổ
Ḷng đếm ḷng bốn mươi ba tháng tư đen
Mất hết rồi Ḥn Ngọc Viễn Đông
Đảng đă vô đây đốt cháy trái ḷng
Thiêu rụi từng buồng tim lá phổi
Có những con đường tráo trở đổi tên
Lủng lẳng khẩu hiệu cờ máu giăng giăng
Đồng bào tôi lây lất giữa địa ngục đỏ cơ hàn
Đảng cứ phân lô chia phần cao ốc
Xă hội xoay cuồng như cơn gió lốc
Ḅ vàng ḅ xanh lọc cọc chạy đầy đường
Chủ nghĩa độc tài đầy rẫy bất lương
Công lư ,nhân quyền là con số không to tướng
Sài G̣n lắm kẻ đói ăn nhưng nhiều đài tượng
Tôi đi giữa trời mưa Hà Nội
Nghe tiếng gọi dân oan
Ḥa quyện côn trùng kêu than đêm vắng
Nếu phải chi đời không có đảng
Không có khỉ vượn lên ngôi
Ăn trốc ngồi trên
Nói dối
Ác độc
Lừa lọc lưu manh
Áp bức khủng bố dân lành
Đảng tạo ra bức tranh lạc hậu
Cấu kết với giặc
Bán từng thước đất, biển quê huơng
Tôi đi từ phố xá xuống thôn làng
Trong ḷng chế độ côn đồ
Chế độ bỏ tù người bảo vệ môi trường
Chế độ dùng luật rừng giết người chống họa diệt vong
Tôi đi giữa ḷng nhà nước cai trị phi nhân
Đi một bước nặng t́nh quê một bước
Trời đau thương chất ngất tận cơi ḷng
Có phải tôi đang đứng giữa quê hương
Nỗi buồn mất biển giăng giăng
Giặc nội xâm nằm trong ḷng đảng trị
Đồng bào tôi bị trói tay bịt mồm mất trí
Bốn mươi ba năm quằn quại dưới gót giày
Thân thể mẹ Việt như kẻ ăn mày
Rách từng manh áo đói chết phơi thây
Đảng mặc sức làm giàu xây lâu đài trên xác
Tôi đi giữa ban ngày như trời tối
Lạc lối đi về
Chỉ thấy để đảng lo đảng no
Đảng chường cái mặt mo rước giặc.
Lê Hải Lăng