Gửi anh...
Em là vợ hợp pháp duy nhất của anh nhỉ? Nghĩa là em không phải người giúp việc, để cho anh yêu cầu và sai bảo em đủ thứ.
Anh này, em cũng chỉ có hai chân hai tay giống anh thôi. Em cũng chỉ có hai bốn tiếng một ngày thôi. Nhưng em thấy, em phải gánh vác trách nhiệm gia đ́nh nhiều quá.
Anh đi làm, em cũng đi làm. Tài khoản ngân hàng của em con số lớn không kém ǵ anh. Nghĩa là em độc lập tài chính, chứ anh không phải nuôi em.
Thế nhưng cuộc sống của em khác với anh quá. Anh thường xuyên đi sớm về trễ. Anh tự cho ḿnh cái quyền được tự do. C̣n em, mặc định là em phải lo hết việc nhà.
Mẹ em ốm, em về thăm mẹ mấy ngày, biếu mẹ chút tiền là anh nhăn nhó. Trong khi, em chăm sóc cả gia đ́nh anh bấy lâu nay, th́ không ai chịu ghi nhận.
Gần đây, để giảm bớt áp lực, em thuê người giúp việc, th́ anh lại khó chịu với em. Anh bảo em lười nhác, trốn tránh trách nhiệm. Buồn cười thật đấy, khi lương chị giúp việc là do em trả. Ăn uống thế nào, em xắp xếp chu đáo. Anh thích ăn ǵ, bố mẹ hợp món ǵ, em đều dặn ḍ chị ấy kỹ lưỡng.
Anh chỉ giỏi nói thôi, kiểu chỉ tay năm ngón ấy. Thử hỏi, anh kèm con học bài bao giờ chưa? Anh đưa đón con đi học được mấy lần rồi? Vậy mà anh c̣n lớn giọng bảo em không thương con, khi em mua xe đạp cho con tự đạp xe đi học. Từ nhà ḿnh tới trường con chỉ cách hai cây số, đường ít xe ô tô, không để con tự lập, th́ bao giờ con ḿnh mới lớn, mới trưởng thành.
Em nhớ không lầm, th́ đă hai lần anh nhắc tới chuyện ly hôn. Anh hù dọa em chắc. Một người mà toàn lấy hạnh phúc gia đ́nh ra đùa bỡn, th́ đối với em, người ấy thật đáng thương.
Em bước vào nhà anh được, th́ em bước ra được. Em dư sức lo cho hai con đầy đủ. Tới lúc ấy, anh không c̣n cơ hội hù dọa em nữa đâu.
Em chỉ chấp nhận làm vợ anh, khi em được anh ghi nhận, và tôn trọng. Anh hăy suy nghĩ những lời em nói nhé. Bởi v́, thật sự là em mệt mỏi lắm rồi, không muốn chịu đựng và kéo dài t́nh trạng này thêm ngày nào nữa...
VietBF@sưu tập
|